Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 4143 : Cảm nhận cảm giác trân trọng một người

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Ánh đèn đường ngoài khu nhà rọi lên cửa sổ, phản chiếu lớp kính thủy tinh, giao hòa với ánh sáng trong phòng tạo thành những vệt sáng loang lổ, khiến cảnh đêm hôm nay càng thêm lạnh lẽo, đến cả những lời Tố Diệp nói ra cũng vậy.



Niên Bách Ngạn thu trọn bóng hình cô trong ánh mắt. Chiếc váy dài màu trắng khiến cô trông như một chiếc bóng yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt chia đôi chiếc bóng ấy ra, khiến người ta rất muốn nắm chặt lấy nhưng lực bất tòng tâm. Anh hơi híp mắt lại: “Hai chúng ta không ai nợ ai?”



Tố Diệp sau khi rót một cốc nước thì siết chặt chiếc cốc thủy tinh trong tay. Lớp nước lạnh giá phá tan sự ấm áp trong lòng bàn tay, xuyên thủng cả xương cốt, lạnh tới nỗi khiến dây thần kinh ở các đầu ngón tay đều mất đi cảm giác. Phải rất lâu sau cô mới từ từ quay người lại. Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt sâu hun hút của anh, cô cũng bị kinh sợ bởi tâm trạng không vui ẩn chứa trong đôi mắt ấy. Liền sau đó, cô có thể cảm nhận được anh đang cố đè nén sự tức giận của mình.



“Niên Bách Ngạn! Tất cả đều là lỗi của em.” Cô hạ thấp giọng, trong ánh mắt ngập tràn sự áy náy: “Từ nhỏ tới lớn, em vẫn không hiểu tại sao những người khác có bố còn em không có, càng không hiểu vì sao bố lại có một mái nhà khác. Trong gia đình ấy, ông có một người vợ khác, có những đứa con của riêng mình. Em căm ghét nhà họ Diệp, từ ban đầu cho tới bây giờ chưa bao giờ ngừng. Anh không sai, em chính là một người có thể vì báo thù mà lợi dụng bất kỳ ai, làm bất kỳ chuyện gì. Còn anh, Niên Bách Ngạn, vừa hay có thể là đối tượng em dùng để đả kích Diệp Ngọc và mẹ của chị ta, Nguyễn Tuyết Mạn. Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của em, nhưng làm tổn thương anh thật sự không phải điều em mong muốn. Em muốn từ bỏ rồi, thật sự đã từng có ý định từ bỏ, nhưng khi em nghe thấy Nguyễn Tuyết Mạn ở trước mặt người ngoài huênh hoang về con gái mình như thế nào, khinh thường em ra sao, thì em lại căm tức, nên em đã mua chiếc măng-sét ấy trước mặt bà ta.”



Nói tới đây, cô dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Niên Bách Ngạn, hít một hơi sâu mới giải tỏa được áp lực trong lòng và những gì nghẹn lại trong cổ họng. Một lần nữa lên tiếng, giọng nói của cô đã trở nên nhẹ nhàng: “Từ đầu tới cuối anh đều là người vô tội, cuối cùng bị em liên lụy, dính dáng vào những tin đồn này. Anh đã từng nói với em, không có cuộc đời của ai là cứ đi mãi về phía trước mà không quay đầu lại, rồi cũng phải dừng lại sửa đổi chính mình mới có thể đi được xa hơn. Thế nên bây giờ em muốn dừng lại, điều duy nhất cần phải sửa sai chính là anh. Em chân thành xin lỗi anh, không muốn vì chuyện của em khiến anh mất đi tự do, không đáng đâu.”



Ánh mắt người con gái yếu ớt như hai con đom đóm đang khẽ lượn vòng ở nơi sâu thẳm. Ngoài kia phố phường ồn ã là thế, nhưng trong căn phòng này cực kỳ yên tĩnh, đến cả thanh âm của cô cũng tĩnh lặng lạ thường, nhưng nó vẫn khiến Niên Bách Ngạn rối như tơ vò. Anh đưa tay ra, siết chặt cằm cô, ánh mắt toát lên một sự chân thành có thể nhìn thấu: “Thứ tôi cần chưa bao giờ là lời xin lỗi của em. Em nên biết rõ chính vì đối phương là em, tôi mới tình nguyện mất đi tự do, những chuyện này với tôi chẳng là gì cả.”



“Nhưng những gì em có thể cho anh chỉ là lời xin lỗi.” Đây e là lần đầu tiên anh nói rõ ràng với cô rằng anh vì cô như vậy. Nhưng sự cảm động đằng sau câu nói ấy cô ngàn vạn lần không thể nhận, chỉ khẽ lắc đầu.



Cằm đột ngột bị gia tăng sức mạnh khiến cô hơi đau. Giọng nói của người đàn ông trên đỉnh đầu lạnh lẽo, nặng nề: “Trước khi em xin lỗi tôi có từng nghĩ rằng tôi có thể làm nhiều hơn nữa cho em không?”


Anh biết rõ, đàn ông phân biệt rất rõ giữa tình dục và tình yêu, thế nên mới càng hiểu khi tình dục không có tình yêu sẽ cô đơn nhường nào. Sự cô đơn ấy như thuốc độc gặm nhấm cơ thể, cho dù về sinh lý có sung sướng thế nào, thứ ở lại với mình cuối cùng chỉ có nỗi cô độc đã bị nó tàn phá mà thôi.



Anh vừa dứt lời, cả người Tố Diệp cứng đờ, liền sau đó là sự đau đớn trào lên trong lòng, như sóng lớn nơi đại dương chỉ chực nhấn chìm cô.



Niên Bách Ngạn nhìn cô trân trân, đúng một phút đồng hồ rồi quay người rời đi, không quay đầu lại.



Khi cánh cửa phòng đóng lại, cô như một diễn viên đã diễn xong một vở nhạc kịch hoa lệ mà bi thương, bên tai là tiếng đàn dương cầm trầm thấp kết thúc màn kịch tuyệt vời, cùng với câu nói cuối cùng anh để lại.



Mỗi chữ đều đâm vào tim cô, đau đớn.



Tố Diệp tựa vào tường rồi từ từ trượt xuống, cuối cùng ngã xuống thảm, hai tay ôm chặt lồng ngực, dạ dày cũng co thắt đau đớn, giống như nó đang liều mạng bám riết lấy thứ gì đó. Cô hiểu chứ, dạ dày nằm sát tim, khoảng cách của chúng gần đến thế, tim nhói đau, dạ dày đương nhiên cũng sẽ đau theo.



Thật ra ngay từ ban đầu cô đã biết cuối cùng mình sẽ đánh mất thứ gì.



Nước mắt lăn xuống gò má, rơi tí tách xuống nền nhà, để lại những vệt nước đậm màu trên thảm trải sàn, dần dần nó cũng nhòe đi, biến mất…