Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 4145 : THời buổi này còn ai sợ ai
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Câu này nói của Diệp Uyên thốt ra như một vũ khí hạt nhân, phản ứng của những người xung quanh đều giống như bị vứt vào một lò phản ứng hạt nhân. Người bạn gái đi theo anh ta cũng đang ngẩn ngơ nhìn Lâm Yêu Yêu. Đinh Tư Thừa đứng bên cạnh thì bỗng nhíu mày. Lâm Yêu Yêu bùng nổ theo phản xạ có điều kiện, trở mặt ngay với Diệp Uyên, mắng anh ta không hề khách khí: “Đồ đàn ông không có liêm sỉ, ai cùng chung chăn gối với anh?”
“À xin lỗi, tại ngôn từ của tôi diễn đạt không chuẩn xác.” Biểu cảm của Diệp Uyên giống hệt tên tội đồ vô tình vứt quả bom hạt nhân đó, rõ ràng là đã gây ra họa nhưng lại định qua loa để thoát tội, anh ta giơ tay đầu hàng: “Ý tôi muốn nói là, khi còn ở nước Pháp tôi đã từng nằm lên giường của em, gối lên gối của em.”
Liền sau đó đầu mày anh ta khẽ nhếch lên, lập tức đổi giọng: “Sao tôi cứ cảm thấy bốn từ “cùng chung chăn gối” này càng thích hợp hình dung ý tôi muốn nói hơn.”
Có những lúc, rõ ràng là những lời thanh minh sự trong sạch, nhưng qua lời giải thích của những người có suy nghĩ khác lại bỗng thay đổi “hương vị”. Giống như những gì Diệp Uyên nói, có thể nói là càng giải thích càng đen tối.
“Anh…” Lâm Yêu Yêu chỉ muốn xông tới cắn đứt cổ họng anh ta, nhưng đây là nơi công cộng, hơn nữa Đinh Tư Thừa lại đang đứng bên, sợ anh sẽ hiểu lầm, cô quay sang nhìn anh, ánh mắt khẩn thiết: “Tư Thừa! Anh đừng nghe anh ta nói năng lung tung, em và anh ta không phải như những gì anh ta hình dung đâu.”
Lúc này Diệp Uyên mới đưa mắt nhìn Đinh Tư Thừa.
Nếu đây là một nhóm làm phim đang đi quay ngoại cảnh, vậy thì khung cảnh giờ đây máy quay đang phác họa nên hoàn toàn không cần qua xử lý thêm nữa. Qua lớp cửa kính cao cấp của trung tâm thương mại, có thể nhìn rõ hai người đàn ông cao ngang nhau, to lớn khôi ngô ngang nhau đang đứng thẳng đối diện với nhau. Bên cạnh mỗi người đều có một người con gái hoặc rất quyến rũ hoặc rất xinh đẹp. Bốn người tạo nên một không gian thị giác hoàn hảo, nhất là Diệp Uyên và Đinh Tư Thừa.
Diệp Uyên đứng ngược sáng, nét xấu xa trên đôi mày khẽ dướn lên có thể nhìn thấy rõ. Mỗi một đường nét trên gương mặt anh ta đều vô cùng trôi chảy. Còn Đinh Tư Thừa quay lưng về phía ánh sáng, những tia sáng vụn vặt rọi lên bả vai anh, nhưng chẳng mấy chốc anh đã phá vỡ khung cảnh ấy.
Anh nghiêng mặt nhìn Lâm Yêu Yêu, rồi khóe môi từ từ mỉm cười dịu dàng, đưa tay khẽ vuốt tóc cô rồi đưa mắt nhìn Diệp Uyên, nụ cười nhạt từ đầu tới cuối không mất đi: “Cậu chủ Diệp! Ở chốn đông người thế này không nên làm khó một người con gái thì phải?”
Diệp Uyên nhìn Đinh Tư Thừa chằm chằm, bờ môi gợi cảm cong lên: “Anh là?”
“Đinh Tư Thừa, thầy của Tố Diệp.” Anh cố tình nhắc tới tên Tố Diệp, bắt tay với anh ta một cách không nhiệt tình mà cũng chẳng hờ hững. Trước đây anh đã từng gặp người đàn ông này, sau lần đó cứ cảm thấy rất quen mắt, sau đó mới nhớ ra anh ta chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Tố Diệp, cậu con trai duy nhất của nhà họ Diệp.
Diệp Uyên có phần ngạc nhiên, không ngờ anh ta lại quen với em gái mình, bắt tay lại: “Hân hạnh!”
“Còn nữa…” Đinh Tư Thừa buông tay, đổi đề tài câu chuyện, đưa tay ôm lấy Lâm Yêu Yêu: “Nếu trước đây Yêu Yêu có chỗ nào không phải với cậu chủ Diệp, tôi thay cô ấy xin lỗi anh. Yêu Yêu tính tình nóng nảy, có thể lúc nào đó lại gây họa cũng không biết chừng, lần nào tôi cũng bắt buộc phải ra mặt chống đỡ cho cô ấy.” Câu nói sau cùng mặc dù về ý nghĩa có phần bất lực nhưng ai cũng có nghe ra ngữ khí của anh ngập tràn sự cưng chiều.
Diệp Uyên rụt tay lại, nhưng tay kia vẫn giữ chặt hai cổ tay cô, trói chặt nó ra sau lưng cô. Cứ thế, cả người cô không thể không hướng về phía anh ta. Vòm ngực rắn chắc của anh ta gần như có thể cảm nhận được vòng một đầy đặn của cô.
“Cái miệng bé nhỏ mềm mại này làm được chuyện khác thì tốt, mắng người thì không được.” Diệp Uyên sát lại gần cô, hít sâu mùi hương trên mái tóc: “Thơm quá, cả người em đều thơm.”
“Buông tôi ra! Còn không buông tôi hét lên đấy.” Lâm Yêu Yêu quay ngoắt sang một bên, vừa hay tiện cho mặt anh ta sát xuống, làn môi gợi cảm dính chặt lấy cổ cô.
“Em hét đi, tốt nhất là gọi cả cậu bạn trai của em vào, để anh ta nhìn thấy em ở trong nhà vệ sinh thân mật với người đàn ông khác không biết sẽ thế nào?” Diệp Uyên cười như ma quỷ, giọng nói hạ thấp toát lên một sự thâm trầm quyến rũ: “Em bảo anh ta có chia tay với em không? Nhưng không sao, anh ta không cần em vẫn còn tôi, tôi rất có hứng thú với em.”
Lâm Yêu Yêu liều mạng xoay người, muốn tránh khỏi hơi thở của người đàn ông nhưng chỉ nghe thấy một tiếng cười đùa vang lên trên đỉnh đầu: “Cơ thể em tuyệt thật!”
Cô đột ngột ngừng lại, ngước lên thấy ánh mắt như đang bùng cháy của anh ta bỗng giật nảy mình, theo ánh mắt anh ta nhìn xuống cô mới phát hiện vì ngọ ngoạy cổ áo cô đã bị bung ra không ít, từ góc độ của anh ta có thể nhìn rất rõ ràng cảnh xuân trước mắt.
Không biết dũng khí ở đâu hoặc có thể cảm giác thẹn quá hóa giận cuối cùng trở thành một sức bật. Lâm Yêu Yêu nhân cơ hội giơ chân lên, đạp thẳng về phía Diệp Uyên.
Lực cú đạp không hề nhẹ, cộng thêm Diệp Uyên không có phòng bị, đau đớn đột ngột, đành buông cô ra, gập người xuống, mồ hôi trên trán túa ra, ngước mắt lên nhìn cô như không thể tin nổi: “Em! Em…”
“Đừng tưởng cô đây dễ bắt nạt. Từ hôm nay trở đi tôi và anh không đội trời chung, tốt nhất anh tránh xa tôi ra một chút, nếu không lần sau tôi sẽ ra đòn mạnh hơn, để đồ của anh bị “hỏng” hoàn toàn thì thôi!” Lâm Yêu Yêu chỉnh trang lại quần áo rồi cười khẩy, nói xong với lấy chiếc túi bị rơi dưới đất, nện thêm phát nữa vào đầu anh ta, sau khi thành công nghe thấy Diệp Uyên hét toáng lên lần nữa cô mới nghênh ngang quay đi.
“Đáng chết! Lần sau tôi nhất định sẽ khiến em cầu xin tôi thì thôi!” Diệp Uyên nhíu mày, khẽ gào lên sau lưng cô.
“Sẵn sàng tiếp đón!”
Thời buổi này rồi, còn ai sợ ai?