Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 4149 : Anh ở đường Nam, em ở đường Bắc

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Có lẽ vì Tố Diệp nhìn quá chăm chú, người đàn ông cảm nhận được liền ngước mắt lên, ánh mắt của hai người cứ thế không hẹn mà gặp. Tim Tố Diệp đập “thịch” một tiếng. Duyên phận được gặp người quen biết ở nơi đất khách thế này khiến cô trong giây lát quên mất thu ánh mắt của mình lại. Còn Niên Bách Ngạn dường như cũng không ngờ lại có thể gặp được cô ở đây, sau vài giây ngỡ ngàng, khóe môi anh liền nở một nụ cười rất khẽ, ánh mắt nghiêm túc dần trở nên ấm áp hơn, cứ thế nhìn cô qua cánh cửa.



Ô cửa sổ mở một nửa, che đi khung cảnh của căn phòng bên cạnh, cô chỉ nhìn được gương mặt anh.



Nhưng có thể thấy bên phía anh tiếng người náo nhiệt, còn bên này chỉ có mình cô trơ trọi.



Tố Diệp bỗng tỉnh lại sau một lúc ngơ ngẩn, cụp vội mắt xuống. Nhưng trái tim thì không thể bình tĩnh được nữa. Cô cầm đũa lên ăn mà chẳng biết mùi vị món ăn thế nào, đến cả mùi trà thơm ngát cũng không thể khiến cô tĩnh tâm lại. Những ngón tay hơi run rẩy. Cô nắm chặt tay lại nhưng phát hiện những mạch máu trong tay đang đập rất nhanh.



Sao anh lại có mặt ở đây? Tại sao cô lại gặp anh ở đây?



Tố Diệp chỉ mong có thể chạy ngay ra ngoài tìm kiếm đáp án.



Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu cô mới bàng hoàng, cũng mới chợt nhận ra, dù có trốn chạy gần một tháng trời cũng không thể chạy thoát. Khi nhìn thấy anh cô vẫn… à không, thậm chí phải nói là cô còn hốt hoảng lo sợ hơn cả trước đây nữa, thậm chí là có chút căng thẳng phấn khích!



Trước khi gặp anh, Tố Diệp cứ ngỡ mình đã tìm lại được sự bình tĩnh. Sau khi cô trở về Bắc Kinh cho dù vô tình chạm mặt anh cô vẫn có thể bình thản điềm tĩnh chào anh một câu, hoặc là dứt khoát đi lướt qua coi như không quen biết. Nhưng hôm nay khi họ tình cờ gặp nhau thế này cô mới biết rõ rằng tất cả mọi sự bình tĩnh hóa ra chỉ là lớp ngụy trang.



Lén ngước mắt lên, cô lại bất giác nhìn qua ô cửa sổ đó. Niên Bách Ngạn đã không còn nhìn cô nữa, trông tình hình có vẻ đó là một buổi xã giao. Có người ồn ào muốn mời anh uống rượu nhưng lại bị anh đặt xuống. Tố Diệp còn mơ hồ nghe thấy chuyện đầu tư quay phim gì đó. Lúc này cô mới chợt nhớ ra giọng nói này, là nữ chế tác lúc trước họ đã gặp ở sân golf, Diêu Mai.



Trong đó người phụ nữ ngồi bên cạnh Niên Bách Ngạn càng niềm nở hơn, cầm ly rượu liên tiếp nũng nịu làm dáng. Từ góc này, Tố Diệp nhìn qua vừa hay bắt gặp đôi mắt hạnh nhân quyến rũ mê hoặc đó của cô ta đặc biệt xinh đẹp. Gương mặt chuẩn đến từng chi tiết, chiếc cằm nhọn tinh tế, mái tóc xoăn dài màu nâu đậm, một thân hình chữ S đầy khêu gợi…



Cô gái này sao trông quen thế nhỉ?



Tố Diệp nhíu mày, nhìn kỹ mấy lần thì mới nhớ ra. Cô ta chẳng phải chính là ngôi sao nữ đang hot hiện nay, Bạch Băng sao? Đừng trách cô mãi mới nhớ ra, chủ yếu là vì cô không thường xuyên để ý mấy tin tức giải trí.



Cô Bạch Băng này trước mắt có thể nói là một ngôi sao khét tiếng, sau khi tham gia liên tiếp mấy bộ phim điện ảnh thì tiếng tăm đã nổi lên mạnh mẽ. Cộng thêm mấy năm gần đây Hollywood cũng đang để ý nhiều hơn tới thị trường Trung Quốc, Bạch Băng cũng có tham gia, được xuất hiện ở khắp các lễ trao giải điện ảnh quốc tế. Cứ như vậy, càng ngày cô ta càng có phong thái của một ngôi sao tầm cỡ quốc tế. Lâm Yêu Yêu vô cùng ngưỡng mộ Bạch Băng, cũng từng nói cho cô biết gần đây Bạch Băng đang nhận một bộ phim điện ảnh trong nước, hình như địa điểm quay ngoài trời được thực hiện ở một cổ trấn thật sự.



Xem ra Lâm Yêu Yêu nói không sai, Bạch Băng xuất hiện ở đây chắc chắn là để quay phim.




“Anh theo dõi em?” Tố Diệp nghi hoặc.



Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Tôi tới đây vì công việc.”



Tố Diệp không biết nên nói gì, lát sau mới buồn bã đáp: “Anh có việc thì cứ đi trước…”



Tay cô bị Niên Bách Ngạn giữ chặt. Anh khẽ cười, giơ tay còn lại khẽ gõ lên đầu cô rồi rút di động ra, ấn một số điện thoại. Đối phương nhận máy rất nhanh. Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt hơi nghiêng của anh, nhất thời mê đắm, không biết anh định làm gì, chỉ nghe thấy anh ra lệnh vào điện thoại: “Tới đường đá tìm tôi.”



Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tố Diệp là Bạch Băng. Cô khẽ nhíu mày, định rút tay lại. Anh quay lại nhìn cô, càng siết chặt tay cô hơn.



“Niên Bách Ngạn! Anh đừng như vậy.”



“Bắt đầu từ bây giờ, em chỉ có thể đi theo tôi.” Sự nghiêm nghị trong đáy mắt anh giờ thay bằng nụ cười ấm áp.



Câu nói ấy làm Tố Diệp hoảng sợ, cô bỗng quên mất giằng co. Chưa đầy một lúc sau, từ xa cô nhìn thấy Hứa Đồng đi từ đường Nam tới, sau khi nhìn thấy họ thì bước nhanh tới.



“Chìa khóa?” Niên Bách Ngạn giơ tay ra trước mặt cô.



“Hả?”



“Chìa khóa nhà trọ của em.” Anh nhẫn nại lặp lại lần nữa.



Trong lúc anh nói, Hứa Đồng đã kịp đi tới, sau khi nhìn thấy Tố Diệp thì mỉm cười: “Bác sỹ Tố! Vừa rồi cô chạy đi đâu vậy, để tổng giám đốc tìm khắp nơi.”



Tố Diệp tròn mắt nhìn Niên Bách Ngạn. Anh vẫn cố chấp xòe tay ra trước mặt cô: “Còn không đưa là tôi lục soát người đấy. Tới lúc đó đừng nói rằng tôi lợi dụng giở trò.”