Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 4167 : Ai to gan hơn ai?

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Lần này Niên Bách Ngạn để mặc cánh tay cô càn rỡ giữa eo anh. Hai tay anh vẫn nắm chặt vô lăng, lái xe một cách chắc chắn. Mấy lời to gan xằng bậy đó của cô dường như không hề ảnh hưởng chút nào tới anh. Đèn đường hai bên lúc sáng lúc tối. Ánh hoàng hôn xuyên qua tấm kính chắn gió, chiếu vào trong khoang xe khi tỏ khi mờ, chạm khắc gương mặt vốn đã rất có nét của anh càng thêm rõ ràng góc cạnh.



Tố Diệp tưởng rằng anh sẽ có phản ứng gì đó với lời cô nói. Ít nhất thì sẽ một lần nữa răn đe cô không được làm loạn. Nhưng không, ánh mắt anh cứ nhìn thẳng về phía trước một cách bình tĩnh như thế, biểu cảm không một chút thay đổi. Nghĩ một lúc cô lại nói: “Chuyện kiểm tra anh thật sự không thể trách em. Cái cô trợ lý Bella đó của anh rõ ràng là đang đối phó với em. Cầm cái máy quét trong tay cũng chỉ làm cho có lệ. Nếu lúc đó cô ấy nghiêm túc một chút, quét cả vào hai bắp chân của người đàn ông đó thì đã chẳng có nhiều chuyện như vậy xảy ra rồi. Hại em mất công kiểm tra lần nữa.”



Từ đầu tới cuối Niên Bách Ngạn vẫn giữ im lặng.



Tố Diệp cắn chặt môi, nhíu mày nhìn khuôn mặt hơi nghiêng của anh. Người đàn ông này sao khó chiều thế này? Mặn ngọt đều không thích à!



“Niên Bách Ngạn! Anh không quan tâm tới em phải không?”



Anh đánh tay lái, chiếc xe rẽ sang phải, xuyên qua khu đồ thị phồn hoa.



“Thật sự mặc kệ em đấy à?” Tố Diệp nhướng mày nhìn anh, những ý nghĩ sâu xa lại tự nhiên nảy sinh.



Niên Bách Ngạn hơi quay mặt sang, đôi mắt sâu hình như khẽ lướt qua cô một chút. Khóe môi bình thản, không giận cũng không cười, rồi sau đó lại nhìn về phía trước. Tố Diệp thì nhào vào lòng anh như một con báo nhỏ, vai cọ vào cánh tay anh, cười xấu xa: “Em không tin anh có thể im lặng mãi.” Dứt lời cô giơ tay lên. Những ngón tay thanh mảnh men theo gò má anh dần dần trượt xuống, chạm vào yết hầu gợi cảm, rồi khi tới cổ áo, tay cô bạo dạn cởi mấy cái cúc. Thân hình mềm mại như một con rắn dính sát bên cạnh anh, bàn tay lần theo nơi cúc áo để hở, luồn vào trong.



Dưới lòng bàn tay là cơ bắp vạm vỡ và từng đường rãnh rõ ràng của người đàn ông.



“Tổng giám đốc Niên! Lồng ngực anh rắn chắc quá!” Cô cố tình kéo giọng mình thật nũng nịu, ánh mắt mê hoặc như một chú mèo con.



Bờ môi Niên Bách Ngạn khẽ động đậy, yết hầu di chuyển lên xuống.



Màn đêm vừa buông mà đường phố ở đây gần như đã hoàn toàn trống trải, xe cộ cực ít. Đây cũng là nguyên nhân Tố Diệp dám bạo gan trên đùa. Đương nhiên, cô một lòng tập trung vào việc chọc ghẹo Niên Bách Ngạn mà hoàn toàn không để ý rằng những tòa nhà ngoài cửa xe mỗi lúc một thưa thớt, cũng không phát hiện ra thế giới bên ngoài cửa sổ càng ngày càng hoang vắng.



Tố Diệp là một cô gái rất gan dạ. Trước giờ cô đều đam mê những trò chơi mạo hiểm, càng kích thích càng nhiệt huyết. Thế nên, khi Niên Bách Ngạn trở thành đối tượng kích động nhất trong mắt cô cũng như phải khiến cô vắt óc để chinh phục, thì sự nhiệt tình của cô không khác gì leo lên một đỉnh cao mới.
“Xảy ra chuyện? Sao lúc nãy anh lái xe không thấy em sợ vậy, hử?” Nói rồi, Niên Bách Ngạn xích người lại. Bóng hình cao lớn bao trùm lấy đỉnh đầu cô, bờ môi mỏng áp sát khuôn mặt cô, bàn tay phủ lên người cô bắt đầu thiếu nghiêm túc.



“Bách Ngạn! Em… Em chỉ đùa với anh thôi mà…” Tố Diệp nuốt nước bọt, hai tay chống lên ngực anh: “Chúng ta mau đi đi! Em nói thật đấy, đừng đùa nữa!”



Cô đã tận mắt chứng kiến cảnh cướp bóc giết chóc trên khu thành cũ này. Sau đó trên đường cùng Niên Bách Ngạn tới khu mỏ cô mới được biết, người da vàng ở đây, nhất là ở khu vực này đều khiến người ta chú ý như một thỏi vàng. Trong mắt người da đen, người da vàng ở đây đại diện cho tiền bạc.



“Diệp Diệp! Anh không đùa cợt với em.” Niên Bách Ngạn mỉm cười, giơ tay soi dấu vấn tay. Ghế xe bắt đầu chầm chậm ngả ra. Anh cũng theo đó đè lên người Tố Diệp. Anh kéo một cái, bờ vai cô đã lộ ra dưới mắt.



Dưới ánh sáng mờ mờ, dục vọng trong đôi mắt anh vô cùng rõ ràng. Không giống như sự lý trí trầm ổn thường ngày, anh giờ như một quái thú tham lam chuẩn bị nuốt chửng cô vào bụng.



Tố Diệp biết anh muốn cái gì. Cô càng cảm thấy kinh hoàng hơn. Cô nhìn ra ngoài cửa xe rồi lại nhìn anh, đưa tay chặn bờ môi anh lại: “Anh điên rồi sao? Em… Em không muốn ở đây! Em muốn về khách sạn.”



“Sợ ư? Chẳng phải trước giờ em vẫn thích kích thích sao?” Niên Bách Ngạn cởi hẳn quần áo của cô ra, mê đắm nhìn người con gái trong lòng mình. Làn da trắng trẻo, cái miệng hồng chúm chím, cái cổ trắng muốt như thiên nga, xương quai xanh làm nổi bật lên vẻ dịu dàng và yếu đuối của người con gái. Bầu ngực đầy đặn và hấp dẫn. Cô như một mỹ nhân ngư đã bị người ta cắt mất chiếc đuôi, biến thành đôi chân. Đôi chân ấy thon dài trắng sáng, co quắp lại càng khiến Niên Bách Ngạn say đắm.



Anh kéo tay cô ra, đan mười đầu ngón tay lại, đặt lên đỉnh đầu. Anh áp mặt xuống, hôn lên bờ môi cô, khẽ thì thầm: “Yên tâm đi! Ở đây vào giờ này, lát nữa cho dù em có hét khản cổ cũng không sao!”



“Sẽ có người đi qua…” Tố Diệp thật sự sợ hãi. Cô dù có lớn gan đến mức nào cũng không chịu nổi cảnh tượng có người ngã gục xuống đất vì bị bắn, có mê hoặc thế nào chẳng qua cũng chỉ học hỏi mấy bộ phim người lớn, giỏi lắm cũng là kẻ gà mờ. Vừa rồi chẳng qua cô chỉ đùa anh một chút thôi, cô không ngờ anh lại lái xe vào đây, thậm chí anh còn muốn ở trên xe…



“Tính năng của xe có thể bảo đảm cho em được an toàn.” Niên Bách Ngạn vừa cười vừa tháo nốt tấm chắn cuối cùng trên người cô. Ngón tay từ eo cô chầm chậm di chuyển lên, khi phủ xuống ngực thì đột ngột gia tăng sức mạnh. Cô thở dốc, còn anh thì chặn hơi thở của cô lại, cánh tay chắc khỏe gần như muốn đưa cô vào trong người mình.



“Niên Bách Ngạn…” Thấy anh định làm thật, Tố Diệp run lên, thanh âm phát ra cũng run rẩy.



“Cởi cúc áo cho anh.” Niên Bách Ngạn khẽ ra lệnh bên tai cô. Bờ môi mỏng trượt dần từ vành tai cô đi xuống, rồi lan tới tận ngực cô, nhiệt tình như lửa…