Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 4177 : Tôi là bạn trai của cô ấy
Ngày đăng: 11:47 19/04/20
"Hai người chị gái?” Liễu Tranh ngẩn người, hắn ta chỉ nghe nói nhà họ Diệp có hai cô con gái.
Diệp Lan không biết suy nghĩ của hắn ta, trịnh trọng sửa lại: “Đúng vậy! Tôi có hai người chị gái.”
“Ồ!” Sự hiểu biết của Liễu Tranh đối với nhà họ Diệp chẳng qua cũng chỉ từ bố mẹ, nên hắn ta cũng không quá quan tâm, tiếp tục nói: “Nhưng em là cô gái xinh xắn nhất anh từng gặp.” Liễu Tranh nhìn cô không chớp mắt.
Diệp Lan nổi da gà khắp người, tự thấy rùng mình, ngước mắt lên như đùa như thật: “Xem ra cậu chủ Liễu đi hết mọi con thuyền rồi.”
Câu này như điểm huyệt Liễu Tranh, khiến hắn ta nhất thời đứng sững, một lúc lâu sau mới nở nụ cười gượng gạo. Diệp Lan vốn dĩ cũng chẳng mấy thiện cảm với hắn, đương nhiên sẽ không cần nể tình gì: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy hai chúng ta không hợp nhau, thế nên đừng lãng phí thời gian của đôi bên nữa.”
Liễu Tranh không đồng tình: “Anh lại cảm thấy có thể thử xem sao.”
Thử ư?
Diệp Lan nghe xong câu này là đầu phình to. Cô không muốn sau khi qua lại với người này, ngày nào cũng lo ngay ngáy xem trong cốc nước của mình có dị vật gì không. Cô đang nghĩ làm cách nào để từ chối khéo léo chợt liếc mắt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Đó là Tố Khải đang đi tuần tra ngang qua.
Anh và mấy đồng nghiệp cũng vào nhà hàng này ăn cơm. Đang sau bữa cơm trưa, khách trong nhà hàng không đông lắm, họ người nói người cười bỗng làm rộn ràng cả căn phòng. Tố Khải mặc thường phục, giản dị như một cậu bé lớn đầu nhà hàng xóm, cùng ngồi xuống với họ. Đang cười nói, anh bất chợt đưa mắt nhìn xung quanh, có lẽ đó là thói quen nghề nghiệp, không ngờ lại bắt gặp Diệp Lan ngồi gần đó.
Diệp Lan quay vội đầu đi như bị điện giật, tim đập loạn xạ, cả người ngồi trên ghế cũng bứt rứt như ngồi trên mũi kim. Liễu Tranh thì không biết nguyên nhân gì, thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của cô lại càng khiến người ta thương hại. Hắn ta bất giác cầm tay cô vỗ về, quan tâm hỏi: “Em sao vậy?”
Động tác của hắn ta quá đột ngột, Diệp Lan vốn định dứt tay ra, nhưng nghĩ tới thái độ lạnh nhạt thường ngày của Tố Khải với mình, cô bỗng chốc có động lực, để mặc cho hành vi quê mùa của Liễu Tranh, hờ hững đáp: “Không sao!”
Liễu Tranh đánh giá Tố Khải từ trên xuống dưới, nheo mắt lại, hồi lâu mới hỏi: “Mày thật sự là bạn trai của cô ta?”
Những ngón tay nắm lấy cánh tay Tố Khải bỗng nhiên siết chặt, đến cả cơ thể cô cũng căng cứng.
Tố Khải cảm nhận được, anh nhìn Diệp Lan chằm chằm, Diệp Lan cũng không rời mắt khỏi anh, ánh mắt như đang cầu cứu. Anh bèn kéo Diệp Lan vào lòng, quay lại nhìn Liễu Tranh, giọng nói lạnh lùng: “Tôi là bạn trai của cô ấy, sau này anh không được phép có ý đồ gì với cô ấy nữa.”
Liễu Tranh nghe xong đứng đờ người ra. Một lúc lâu sau mới nhìn về phía Diệp Lan, nổi cơn tam bành, chỉ vào mặt cô và nói: “Cô trêu tôi phải không? A…” Còn chưa nói hết câu, hắn ta đã đau đớn kêu quang quác. Tố Khải bực bội, giơ tay suýt bẻ gãy bàn tay hắn ta.
“Đau… Đau…”
“Lần sau ăn nói lịch sự với con gái một chút, biết chưa?”
Liễu Tranh vội vàng gật đầu: “Biết rồi, biết rồi!”
Lúc đó Tố Khải mới buông tay ra.
“Mày… Mày có biết tao là ai không? Có giỏi thì xưng danh tính ra đây. Hôm nay mày dám đối xử với tao như thế, tao tuyệt đối không khách khí với mày đâu.” Liễu Tranh dù sao cũng là một cậu chủ có mặt mũi, sao chịu nổi nỗi nhục này, đương nhiên phải “xưng là trang hảo hán”.
Diệp Lan lo sợ, vô thức kéo vạt áo Tố Khải, sợ rằng Liễu Tranh sẽ báo thù thật. Nhưng Tố Khải đã quá quen với mấy trò uy hiếp này rồi. Anh cười khẩy, rút thẳng chứng minh thư từ trong túi áo, giơ ra trước mặt hắn: “Đội trưởng đội chống ma túy, Tố Khải. Tốt nhất là anh đừng có rơi vào tay tôi lần nữa.”
“Đội… Đội trưởng đội chống ma túy?” Liễu Tranh không ngờ anh lại có lai lịch lớn đến vậy, lại nghe nói là người của đội chống ma túy, nhất thời lắp bắp. Sau khi định thần lại mới nhìn kỹ Tố Khải, cứ cảm thấy anh giống người đã thẩm vấn mình tối hôm đó, nhưng không tài nào nhớ nổi.