Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 4186 : Nói dối cũng không đỏ mặt ư!

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Giọng nói của Xương Đồ thoạt nghe khô khan, the thé như chiếc cưa kéo qua kéo lại trên miếng sắt gỉ, khiến người ta rất không thoải mái, cộng thêm với khuôn mặt đó của ông ta, không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể nhìn ra những gian nan và đau khổ đã từng trải qua. Nếu Tố Diệp chưa từng nghe kể về quá khứ của ông ta, thì ngay từ giây phút đầu tiên cô sẽ thấy phản cảm với tướng mạo và giọng nói ấy. Nhưng khi nhìn thấy Xương Đồ, cô bèn liên tưởng tới thảm cảnh khi cả vợ và con trai cùng bị giết hại, ngập tràn đồng cảm với ông ta.



Niên Bách Ngạn dường như đã quá quen với thái độ này, anh đi thẳng vào chuyện chính: “Thổi tôi tới đây không phải là gió mà là những báu vật quý giá của anh Xương.”



Tố Diệp nhìn thấy khóe môi Xương Đồ khẽ cử động đôi chút, đôi mắt đục ngầu như chất chứa tâm sự gì đó, ông ta nói rất nhanh: “Nếu mỏ kim cương được đấu thầu đã xôn xao trong giới thì thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi không muốn nhúng tay vào.”



“Tôi chỉ muốn làm một giao dịch lấy tiền trao vật với ông, đơn giản vậy thôi.” Niên Bách Ngạn giơ tay ra, Bella đưa anh tấm ảnh, anh chuyển cho Xương Đồ.



Xương Đồ nhìn bức ảnh một cái, rồi ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn: “Anh Niên quả không hổ nhân tài trong giới. Một bức ảnh khó kiếm thế này mà anh cũng có được.”



Bức ảnh đó Tố Diệp cũng từng nhìn qua, chính là chụp viên kim cương màu xanh ngọc đó.



“Anh Xương Đồ! Chúng ta vào trong nói chuyện.” Niên Bách Ngạn làm động tác “mời”.



Xương Đồ khẽ gật đầu, cùng Niên Bách Ngạn đi vào trong nhà. Cửa phòng không khóa. Mặc dù Tố Diệp không nghe rõ bên trong nói chuyện gì nhưng có thể nhìn được nét mặt của hai người.



Tiếng nói của họ được đè xuống rất thấp, rất thấp. Xương Đồ nói một lúc rồi không biết Niên Bách Ngạn lại nói gì đó với ông ta, trông có vẻ như đang bàn bạc giá tiền viên kim cương. Xương Đồ lắc đầu.



Tố Diệp không còn tâm trạng nhìn các loại kim cương trong tủ nữa. Chốc chốc cô lại liếc mắt vào trong căn phòng. Nét mặt Xương Đồ có vẻ rất kiên quyết, nhưng Niên Bách Ngạn dường như còn kiên trì hơn. Cuối cùng, cô kéo tay Bella đang ung dung đứng thử dây chuyền ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Cô biết đọc khẩu hình miệng không?”



Bella ngạc nhiên: “Hả?”



“Cô có hiểu được họ đang nói chuyện gì không?” Tố Diệp nheo mắt nhìn vào gương mặt hơi nghiêng của Niên Bách Ngạn qua khe cửa, bờ môi anh hơi động đậy.



Bella lắc đầu.



“Làm được tới chức trợ lý cấp cao như cô đáng lẽ phải trên thông thiên văn dưới tường địa lý chứ?”



“Hứa Đồng có biết không?”



Tố Diệp ngẩn người, một lúc sau mới nói: “Tôi còn tưởng cô hơn cô ấy một bậc.”


Tố Diệp ngay lập tức sáng mắt nhìn biểu cảm của Niên Bách Ngạn, chỉ đợi anh mặt đỏ tía tai vì cay, nước mắt nước mũi chảy ra. Vì ở bên nhau một thời gian, cô biết rõ Niên Bách Ngạn là người không ăn được cay.



Vậy mà Niên Bách Ngạn bình tĩnh ngoài tưởng tượng của cô.



Từ lúc cắn cho tới khi nhai hết miếng ớt xanh, thần sắc anh không hề thay đổi, thậm chí đến lông mày cũng không động đậy, chứ chưa nói gì tới những gì cô trông đợi.



“Sao rồi?” Cô tò mò hỏi. Sao? Anh không thấy cay sao?



Niên Bách Ngạn lấy khăn giấy lau miệng, gật đầu: “Cũng khá ngon!”



“Á!” Tố Diệp hoài nghi nhíu mày, ngon ư?



“Không cay sao?”



Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Không cay!”



Tố Diệp do dự nhìn anh. Không thể nào, vừa nãy cay tới nỗi miệng cô suýt phun lửa. Nhưng nét mặt điềm nhiên của anh không giống như đang nói dối. Cô nhất thời cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, ăn nốt miếng còn lại. Ngay lập tức cay tới nỗi suýt nhảy lên khỏi ghế.



Niên Bách Ngạn ngồi đối diện vừa nãy vẫn còn bình thản bỗng bật cười ha ha. Anh nhìn cô, ánh mắt trêu đùa. Tố Diệp biết mình đã mắc bẫy, không biết là vì tức giận hay vì quá cay, mặt cô đỏ bừng lên, cô hét lên với người đàn ông trước nay không biết đùa cợt là gì này: “Niên Bách Ngạn! Anh nói dối không biết đỏ mặt sao? Cay chết đi được!”



Nụ cười của Niên Bách Ngạn lan từ môi tới tận đáy mắt: “Không phải nói không cay sao?”



Tố Diệp bị chiếu tướng, tức giận: “Làm gì có ai lừa người khác như anh chứ?”



“Đó gọi là gậy ông đập lưng ông.” Niên Bách Ngạn giơ tay, xoa đầu cô như đang trừng phạt.



“Chẳng phải anh không ăn được cay sao?”



“Sự thật là anh suýt nữa bị cay chết.” Có lẽ thật sự là rất cay, Niên Bách Ngạn vừa nói vừa phải liên tục uống nước.



Tố Diệp cũng không nhịn được cười.