Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 4188 : Nguy hiểm trùng trùng

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Khoảng thời gian này Lâm Yêu Yêu ngủ không được ngon giấc, đêm nào cũng mất ngủ. Cho dù có chợp mắt được thì cũng sẽ choàng tỉnh sau giấc mơ. Nguyên nhân là vì một hôm nào đó cô nhận được một cuộc điện thoại. Là Tố Diệp gọi tới cho cô. Vượt qua nửa vòng Trái Đất, nội dung cuộc nói chuyện không khiến Lâm Yêu Yêu thấy cảm động mà ngược lại càng thêm lo lắng, sợ hãi.



Tố Diệp hỏi dò cô và Đinh Tư Thừa phòng tránh thai bằng cách nào.



Câu hỏi ấy như một quả bom cỡ khủng nổ tung trong đầu Lâm Yêu Yêu. Cô truy hỏi bức thiết Tố Diệp mới thành thật khai báo: Cô ấy đang ở Nam Phi, cùng với Niên Bách Ngạn.



Chuyện tiếp theo thì càng không cần nói nhiều, đứa ngốc cũng có thể đoán ra nguyên nhân Tố Diệp hỏi chuyện tránh thai.



Vì thế, Lâm Yêu Yêu có cảm giác như trời sắp sụp xuống. Mỗi sáng khi tỉnh dậy, trong đầu cô lại vang lên câu nói cuối cùng của Tố Diệp trong điện thoại: Yêu Yêu! Mình yêu Niên Bách Ngạn mất rồi, yêu anh ấy sâu sắc.



Tố Diệp trút bầu tâm sự một cách thẳng thắn như thế, Lâm Yêu Yêu càng hy vọng cô ấy chỉ nói đùa. Chuyện của Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc, Bạch Băng đang xôn xao khắp nơi. Bây giờ Tố Diệp lại tham gia vào, nghĩ cũng đủ biết sẽ loạn đến mức nào. Cô là bạn tốt của Tố Diệp, cũng đã từng thề bất luận xảy ra chuyện gì cũng đứng bên cạnh cô ấy. Nhưng cô không thể nào giương mắt nhìn một trần cuồng phong bão táp sắp tới đây cuốn người bạn tốt nhất của mình đi.



Thêm nữa, cô nhớ tới cậu của Tố Diệp. Người cậu đã cầm cây kiếm dài suýt nữa thì chọc mù mắt Niên Bách Ngạn, đã từng vì Tố Diệp thân thiết với Niên Bách Ngạn mà phạt Tố Diệp quỳ trước linh vị. Cái đêm kinh hồn khiếp vía đó cả đời này cô cũng không quên được. Một khi để cậu ấy biết Tố Diệp không những đã đi Nam Phi mà còn ở cùng với Niên Bách Ngạn, thậm chí đã cùng chung chăn gối…



Lâm Yêu Yêu nghĩ đến đây đã thấy đầu đau như búa bổ.



Đinh Tư Thừa nhìn ra vẻ khác thường của Lâm Yêu Yêu. Mấy ngày này anh lại có thời gian rảnh đi cùng cô, thường xuyên nói chuyện với bố mẹ cô. Vì chuyện này, Lâm Yêu Yêu đã phải giải thích trước mặt bố mẹ đúng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thay đổi được hình tượng “bắt cá hai tay” huy hoàng của mình.



Sau khi ăn tối, khoảng chín giờ hơn Đinh Tư Thừa mới từ nhà của Lâm Yêu Yêu đi ra. Cô tiễn anh xuống dưới nhà. Khi sắp lên xe, Đinh Tư Thừa quay người lại, dùng ánh mắt thăm dò nhìn cô một lượt.



“Sao vậy?” Lâm Yêu Yêu mỉm cười nhìn anh.



Đinh Tư Thừa lại gần cô, khẽ hỏi: “Rốt cuộc em đang có tâm sự gì giấu trong lòng, không thể nói với anh sao?”



“Thật ra cũng không có gì. Anh cũng biết đấy, em ngủ không ngon giấc.”



“Chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó. Trước mặt bố mẹ em không nói được, giờ chỉ có hai chúng ta, lẽ nào em không thể thẳng thắn với anh sao?”



Lâm Yêu Yêu do dự đôi chút, hồi lâu mới thở dài: “Thật ra có liên quan tới Tố Diệp, em đang lo lắng cho cô ấy.”



Đinh Tư Thừa hơi sững sờ: “Cô ấy làm sao?”



Lâm Yêu Yêu tiếp tục thở dài, lần này càng não nề hơn, có thể thấy được sự lo lắng và bất lực trong lòng cô: “Cô ấy nói với em, cô ấy đã yêu Niên Bách Ngạn rồi.”



“Gì cơ?”



“Làm sao đây? Bây giờ em cũng không biết nên ủng hộ hay nên khuyên nhủ nữa.” Lâm Yêu Yêu chỉ mải chìm trong nỗi day dứt của bản thân, mà không để ý tới ánh mắt lạnh lẽo, sụp đổ của Đinh Tư Thừa sau khi nghe thấy câu ấy.



Rất lâu sau anh mới lên tiếng, giọng nói có phần gượng gạo: “Nói vậy là, hai người họ bây giờ… đang ở bên nhau?” Như có một báu vật luôn giấu kín trong lòng bị người ta cướp mất, trái tim anh đột nhiên trống rỗng, cảm giác tuyệt vọng sâu sắc ập tới, sau đó là một sự phẫn nộ vô cớ!


“Có phải anh tự làm tự chịu không? Đi kiếm một bác sỹ tâm lý để nội tâm mỗi ngày một mạnh mẽ.” Niên Bách Ngạn ôm chặt cô, cười đùa.



“Điều đó chứng tỏ anh vẫn còn có khả năng tiến bộ.”



“Cãi lý!” Niên Bách Ngạn chống cằm lên đỉnh đầu cô, ngữ khí cưng chiều. Anh vừa dứt lời bèn nhìn thấy một người da đen đội mũ lưỡi trai đi trong dòng người.



Anh hơi híp mắt, nụ cười trên môi cũng từ từ thu lại.



“Sao vậy?” Ở trong lòng anh, Tố Diệp cũng nhận ra người anh cứng đờ. Cô đang định ngẩng đầu lên thì anh bỗng đè chặt đầu cô. Anh cúi xuống, thì thầm bên tai cô, người ngoài nhìn vào giống như một hành động thân mật.



Nhưng anh lại bất ngờ nói một câu: “Chú em đã dạy võ cho em nhưng không biết có dạy em khả năng chạy trốn không?”



Tố Diệp ngẩn ra trong giây lát nhưng lập tức hiểu ra. Cô mỉm cười: “Xin lỗi nhé, em chỉ biết đối đầu thôi.”



“Đối đầu chưa chắc đã là cách giải quyết duy nhất. Khi cần thiết, em phải chạy thật nhanh!” Dặn dò xong câu ấy, Niên Bách Ngạn dắt tay cô đi ra khỏi đám đông.



Tố Diệp chăm chú nhìn, cũng cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang sát lại gần. Cô bước nhanh theo anh, thấp giọng hỏi: “Là người ở Johannesburg sao?”



“Thế mới nói, anh thích nhất là sự thông minh của em.” Niên Bách Ngạn nắm chặt tay cô.



Tố Diệp mím môi: “Vậy với trí thông minh của em, tay không khống chế kẻ đó cũng không thành vấn đề. Niên Bách Ngạn, anh đừng sợ, em mạnh mẽ lắm, ít nhất em có thể bảo vệ anh.”



“Em nói làm anh suýt khóc vì cảm động đấy.” Niên Bách Ngạn nghiêng đầu cười với cô, thực tế là anh đã liếc mắt nhìn hết tình hình phía sau: “Nếu không phải chỉ có một người thì sao?”



“Xem ra hắn ta đã tìm được trợ thủ.”



“Ít nhất có năm đến sáu tên.” Niên Bách Ngạn khẳng định.



Tố Diệp bàng hoàng, lập tức thay đổi thái độ: “Em cảm thấy chân tay em cũng khá nhanh nhẹn… À… ý em là trong khoản chạy trốn.”



“Lập trường không vững vàng nhé!”



“Đại ca! Năm sáu người da đen đấy, mạnh như gấu vậy. Dù em có là “Đông Phương Bất Bại” tái thế thì cũng phải biết lượng sức mình chứ.” Tố Diệp cũng cảm thấy tình thế ngày càng nguy hiểm rồi.



Niên Bách Ngạn cũng không đùa với cô, dặn dò một câu: “Lát nữa nếu tình hình không ổn phải lập tức chạy thật nhanh, mặc kệ anh! Nhớ kỹ, nhất định phải tới tìm Kỷ Đông Nham.”



Tố Diệp sững sờ nhìn anh.



“Ở Nam Phi, nếu có một người có thể bảo vệ an toàn cho em, thì đó chỉ có thể là Kỷ Đông Nham, anh chỉ tin một mình cậu ta thôi.” Niên Bách Ngạn nhấn mạnh.