Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 4200 : Anh trở về rồi
Ngày đăng: 11:47 19/04/20
Kỷ Đông Nham nghe xong mấy lời này không tức giận mà bỗng bật cười. Anh ta không phản bác ngay cũng không lập tức cởi trói cho Niên Bách Ngạn, mà khoanh hai tay trước ngực, đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt rồi chép miệng: “Được đấy nhỉ! Ít nhất vẫn còn nhận ra ai là địch, ai là ta. Tôi còn tưởng anh bị bọn chúng đánh cho choáng váng đầu óc, không biết được ai là ai nữa rồi.”
“Có thể cạnh tranh với cậu chỉ có tôi mà thôi, tôi không thể để mình chết một cách vô giá trị được.” Niên Bách Ngạn thờ ơ nói. Dứt lời, anh dùng hết sức mở bung được sợi dây trói phía sau lưng. Sợi dây thừng đó cuối cùng cũng đã đứt rời sau khi bị cạnh ghế mài mòn. Anh vặn cổ tay một chút rồi đứng dậy.
Kỷ Đông Nham không mấy kinh ngạc với cảnh tượng ấy, chỉ hừ một tiếng: “Nếu tôi mà là bọn bắt cóc, nhất định sẽ không khinh địch như vậy.”
“Yên tâm, lần sau đổi vai diễn, tôi sẽ dặn bọn bắt cóc trói cậu chặt hơn một chút.” Niên Bách Ngạn đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh quả nhiên gần giống như những gì anh suy đoán. Anh đứng dậy đi ra khỏi cửa, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài. Đây đích thực là một công trường, cát bụi bay tứ tung. Mấy kẻ bắt cóc bị bắn ngoài cửa vừa nãy đã biến mất không dấu vết, có thể thấy có lẽ Kỷ Đông Nham không đến một mình.
Anh lại quay đầu nhìn kẻ định giết anh, lúc này đã tắt thở ngã bên cạnh ghế. Đó là một gã đàn ông da đen cao to, lực lưỡng. Từ diện mạo khó mà đoán ra được lai lịch của người này nhưng từ hành vi một lòng muốn giết chết anh, Niên Bách Ngạn mạnh dạn giả thiết rằng hắn ta có liên quan tới đám người lần trước bắn giết anh và Tố Diệp.
“Dù gì đi nữa, Niên Bách Ngạn, anh cũng nợ tôi một lời cảm ơn.” Kỷ Đông Nham uể oải đáp lại một câu. Lúc này, có một chiếc xe kính cẩn đi tới trước cửa nhà kho, anh ta lại bổ sung: “Ít nhất cũng phải cảm ơn tôi sẽ không để anh đi bộ về nhà.”
“Hai chữ này dùng với chúng ta có phần khiên cưỡng quá đấy. Cậu yên tâm, nếu lần sau tới lượt cậu tôi cũng sẽ liều mình tới cứu. Vì suy nghĩ của tôi giống cậu. Bất luận là ai trong hai chúng ta cũng chỉ được chết trong tay đối phương, tất cả những người khác đều không có tư cách.” Niên Bách Ngạn cứng rắn đáp lại rồi đi thẳng lên xe.
Kỷ Đông Nham nghe xong cười khẩy, không nói gì nữa, cũng đi theo ra xe.
Bắc Kinh.
Lâm Yêu Yêu vẫn giam mình trong phòng, không chịu ra ngoài nửa bước. Cô đã xin nghỉ phép mấy ngày liên tiếp, di động tắt máy, cả người ốm yếu nằm trên giường.
Bố và mẹ cô cũng cảm thấy có chuyện gì đó, không ngừng hỏi dò, nhưng kết quả cũng chỉ bị cự tuyệt. Tới tận khi mẹ cô bê bát canh hạt dẻ tới, không ngừng gõ cửa phòng, cô mới xuống giường ra mở cửa, sau đó lại quay về ngồi lên giường. Bà Lâm vào phòng nhất thời vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng trong đây. Rèm cửa khép chặt, che kín tất cả ánh sáng mặt trời, không khác gì đang bước vào một cái động tối như hũ nút. Còn Lâm Yêu Yêu chỉ mặc một chiếc váy ngủ, xõa tóc ngồi trên giường, gương mặt gầy rộc đi, nhợt nhạt đến kinh người.
Bà Lâm giật nảy mình, đặt bát canh sang một bên, ngồi xuống cạnh giường, đưa tay sờ lên trán cô, lo lắng hỏi: “Con bị cảm sao? Hay trong người có chỗ nào không khỏe?”
Lâm Yêu Yêu thẫn thờ nhìn xuống chân giường, một lúc lâu mới khẽ lắc đầu.
Bà Lâm sốt sắng: “Thế con bị làm sao vậy? Không chịu đi làm, cũng không ra ngoài. Con nói với mẹ một câu đi, đừng để ruột gan mẹ nóng như lửa đốt thế này.” Nói tới đây, bà bỗng như nhớ ra chuyện gì đó, bất chợt cao giọng: “Có phải cãi nhau với Tư Thừa không?” Mấy ngày nay bà đều không thấy hai đứa nó qua lại.
Câu nói của Niên Bách Ngạn như đánh thức cô tỉnh lại sau giấc mơ, cô nắm chặt tay anh, nét mặt căng thẳng: “Bách Ngạn! Mỏ kim cương đó có vấn đề, là mỏ rỗng. Ngày mai anh nhất định không được đấu thầu thành công.”
“Mỏ rỗng?” Niên Bách Ngạn nghe xong nhướng mày, nhìn cô rất lâu mới hỏi: “Em nghe ai nói vậy?”
“Xương Đồ.” Tố Diệp không hề giấu giếm, kể hết toàn bộ sự việc ban sáng đi tìm Xương Đồ giúp đỡ, cuối cùng bổ sung một câu: “Nếu mỏ đó thực sự là một mỏ rỗng như Xương Đồ nói, vậy thì anh giành lấy nó sẽ chỉ càng thêm khó khăn.”
Niên Bách Ngạn trầm tư suy nghĩ.
“Bách Ngạn…”
“Anh đã trèo lên lưng cọp rồi, chi bằng cứ đánh cược một phen.” Niên Bách Ngạn điềm đạm nói.
Tố Diệp nghe xong hoảng hốt: “Vậy cũng được sao?”
Niên Bách Ngạn không nói nhiều lời an ủi nữa, đứng dậy vòng ra sau giá sách, mở ngăn kéo, rút ra một chiếc phòng bì lớn, rồi lại trở về sofa, ngồi xuống, đặt vào tay Tố Diệp. Tố Diệp không hiểu anh định làm gì, do dự nhìn anh. Anh chỉ nói: “Diệp Diệp! Anh cần em giúp đỡ.”
Tố Diệp không suy nghĩ gì hết, gật đầu ngay tắp lự: “Chỉ cần em giúp được, nhất định sẽ giúp.”
Niên Bách Ngạn xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Trong phòng bì này có số điện thoại và địa chỉ của hai người cần liên lạc. Nếu anh gặp chuyện gì bất trắc, em nhất định phải tới tìm hai người này đưa ra lời gợi ý trong bức thư.”
Tố Diệp cảm thấy đầu óc mù mịt, cúi đầu định xé phong bì ra.
Niên Bách Ngạn bỗng giơ tay ngăn cô lại, nét mặt trở nên nghiêm túc: “Nhớ kỹ! Nhất định ba ngày nữa mới được mở ra.”
Lần này Tố Diệp càng cảm thấy khó hiểu hơn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.