Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 4202 : Trúng đạn
Ngày đăng: 11:47 19/04/20
Tố Diệp không biết đã xảy ra chuyện gì, Niên Bách Ngạn đương nhiên cũng không nói với cô. Aston cách đó không xa vẫn giữ nguyên nụ cười đắc ý đáng ghét đó. Người trên sân khấu cũng đã bắt đầu tiến hành đếm ngược.
“Niên Bách Ngạn! Anh từ bỏ thật sao?” Tố Diệp nhìn chằm chằm gương mặt hơi nghiêng của anh, vô cùng khó hiểu.
Niên Bách Ngạn im lặng, nhưng lại ôm Tố Diệp vào lòng dưới ánh nhìn của tất cả mọi người. Đốm đỏ khi rõ khi mờ đó đã bị cánh tay anh chặn lại. Tố Diệp càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ. Cô ngẩng đầu, men theo cằm cố gắng nhìn lên mắt anh. Niên Bách Ngạn cũng cảm nhận được, anh quay đầu, khẽ cười với cô: “Không thể không từ bỏ!”
Tố Diệp nhíu mày, vì giá vượt ngoài dự tính sao?
Tố Diệp nhận ra cả người bị Niên Bách Ngạn ôm rất chặt, tới mức khiến cô khó thở. Trong lòng cô cứ cảm thấy bồn chồn. Người đàn ông khó đoán này trước nay rất chú trọng hình tượng công chúng. Lần trước cô phải dùng mọi cách làm nũng và nhõng nhẽo, anh mới miễn cưỡng thể hiện vài động tác thân mật. Hôm nay anh làm sao vậy?
Người chủ trì trên sân khấu đã tuyên bố giá trước mắt một lượt cuối cùng, hai tỷ.
Không ai tiếp tục hét giá nữa.
Kỷ Đông Nham làm ra vẻ thờ ơ, nhiệt tình xem trò vui. Niên Bách Ngạn lặng thinh, trầm mặc từ bỏ nâng giá. Nụ cười bên khóe môi Aston mỗi lúc một lớn hơn. Cuối cùng, tiếng búa trên sân khấu vang lên, Aston đã giành được M100-2 thành công với giá hai tỷ!
Tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay cho ông ta.
Nét mặt của Aston càng trở nên hãnh diện.
Tố Diệp cũng đứng dậy cùng Niên Bách Ngạn, nhưng thấy cánh tay anh vẫn khoác lên người cô, cô bất giác quay đầu lại hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Niên Bách Ngạn quay sang nhìn cô, đang định lên tiếng chợt nhìn thấy chấm đỏ đó bỗng nhiên dừng lại sau gáy Tố Diệp. Ánh mắt anh hoảng sợ, rồi ngay lập tức kéo mạnh cả người Tố Diệp vào lòng mình.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, trong tiếng vỗ tay và những lời chúc mừng giả tạo của mọi người xung quanh, Tố Diệp chỉ cảm thấy toàn bộ mặt mình đập thẳng vào ngực Niên Bách Ngạn, sống mũi suýt nữa thì chảy máu. Cô đang định ngẩng đầu lên hỏi anh đã xảy ra chuyện gì bỗng nghe thấy Niên Bách Ngạn hự một tiếng. Liền sau đó những người khác chạy tan tác như chim. Tiếng gào thét hoảng loạn bỗng chốc hòa làm một!
Toàn thân Tố Diệp lạnh buốt, nắm chặt lấy tay vị bác sỹ: “Hay là cứ kiểm tra nhóm máu của tôi đi, chưa biết chừng tôi không thuộc nhóm máu B.”
Vị bác sỹ khó xử, đang định lên tiếng Kỷ Đông Nham bỗng nói: “Tôi nhóm máu O.”
“Nhóm máu O cũng được.” Vị bác sỹ nghe xong vội vàng đáp.
Tố Diệp như nhìn thấy cứu tinh, quay lại kéo tay Kỷ Đông Nham, cứ như sợ anh ta sẽ nuốt lời chạy mất: “Anh nhóm máu O phải không? Tốt quá rồi, nhóm máu vạn năng.”
“Nhưng tại sao tôi phải hiến máu cứu Niên Bách Ngạn?” Kỷ Đông Nham chuyển chủ đề, giọng nói thản nhiên.
Tố Diệp sững sờ.
Bella tiến tới khẩn cầu: “Anh Kỷ! Nói gì đi nữa, anh và anh Niên cũng làm cùng ngành bao năm nay, xin anh hãy cứu anh ấy!”
Kỷ Đông Nham chẳng thèm quan tâm tới Bella, chỉ nhìn Tố Diệp. Một lúc sau cô mới nói lại được: “Anh mong anh ấy chết như vậy sao?”
Nét mặt Kỷ Đông Nham trở nên rất khó coi.
“Tôi cũng không thể cứu không anh ta chứ?”
“Anh muốn thứ gì?” Tố Diệp biết ngay không đơn giản như vậy.
“Em!” Kỷ Đông Nham đáp ngắn gọn.