Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 4217 : Không ai là đối thủ

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Như một vở kịch bị lật ngược, khu mỏ M100-2 này như một nhân vật bị người biên kịch vo tròn rồi lại nặn dẹt, hết lần này tới lần khác. Một giây trước nó vẫn còn là một món ăn nhạt nhẽo, bỏ thì thương, vương thì tội. Một giây sau nó đã đổi đời, vận mệnh và giá trị trong tương lai có sự thay đổi to lớn. Tố Diệp nhìn thấy rõ khi Niên Bách Ngạn nghe xong lời báo cáo ấy, bờ môi mỏng từ từ dướn lên, một sự nặng nề nơi đáy mắt cuối cùng đã tan thành mây khói một cách nhẹ nhõm.



Cô hoàn toàn đứng người, sự chuyển hóa của vở kịch này khiến cô choáng váng, mơ hồ. Còn Vincent đứng bên cạnh rõ ràng cũng vô cùng chấn động, kéo tay người báo cáo, cất giọng chói tai: “Cậu nói cái gì? Chín tỷ?!”



Người báo cáo bị giật mình bởi hành động của ông ta, nhìn về phía Niên Bách Ngạn với ánh mắt cầu cứu. Niên Bách Ngạn lúc này mới lên tiếng, ngữ khí ung dung: “Ngài Vincent! Xem ra ông phải sớm hoàn thành nghĩa vụ cá cược của mình rồi.”



“Không thể nào? Làm sao có thể?” Vincent buông tay, nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn như không tin vào mắt mình: “Rõ ràng chỉ là một cái mỏ rỗng, tại sao trữ lượng có thể lên tới chín tỷ? Chắc chắn là các cậu đã đo đạc sai!”



“Xem ra ngài Vincent sở dĩ dám vỗ ngực tự tin cá cược với tôi cũng vì đã biết tin tức nội bộ.” Niên Bách Ngạn vẫn khẽ mỉm cười: “Tôi nghĩ có lẽ mình được ông trời thiên vị nên mới kiếm được một món hời lớn thế này.”



Vincent lảo đảo suýt ngã, rồi bỗng cảnh giác nhìn Niên Bách Ngạn: “Là ông trời thiên vị hay cậu vốn biết thừa nó không phải một mỏ rỗng.”



“Ván đã đóng thuyền, truy cứu đúng sai nguyên do cũng chỉ chuốc thêm phiền não mà thôi.” Rõ ràng là Niên Bách Ngạn không định nói hết với ông ta. Có thể anh không muốn, có thể anh cảm thấy lãng phí thời gian, tóm lại câu tiếp theo cũng nhạt như nước suối: “Ngựa tốt phải có cương chắc, như vậy mới bộc lộ được giá trị thực sự. Thế nên tôi rất cảm ơn vụ cá cược của ông, không những có thể giúp tôi bước chân vào Bright, mà còn miễn phí giành được sự trợ giúp đắc lực từ đội khai thác của ngài Vincent. Như vậy tôi cũng tiết kiếm được một khoản tiền kha khá. Ngài Vincent! Nhớ kỹ nhất định phải lựa chọn cho Tinh Thạch một gian hàng có mặt tiền đẹp đấy.”



Vincent nhìn Niên Bách Ngạn, một lúc lâu sau mới thở dài: “Nhóc con! Cậu được lắm!”



Niên Bách Ngạn chỉ khẽ cười đáp lại.



Vincent đi rồi, Niên Bách Ngạn đích thân tiễn khách. Tới khi anh quay lại, sắc mặt tuy vẫn còn hơi kém nhưng đã rạng rỡ hơn nhiều. Trữ lượng kim cương lên tới chín tỷ, chẳng ai có thể coi đó là một chuyện thản nhiên cả. Càng chưa kể tới một người mấy ngày nay đang bị các cổ đông tới từ khắp nơi của Tinh Thạch chèn ép cho không thở nổi như Niên Bách Ngạn. Chỉ cần đầu tư khai thác khu mỏ khổng lồ này, cũng coi như đã mở ra một cánh cửa lợi nhuận không thể tính hết.



Niên Bách Ngạn một lần nữa xác nhận lại vị trí khai thác với đội khai thác, yêu cầu ở mỗi vị trí trước khi thăm dò đều phải hết sức cẩn trọng. Hứa Đồng đứng bên cạnh mở bản đồ ra. Tố Diệp đứng nhìn rất rõ ràng, chi chít toàn là những con số và ký hiệu, còn cả đường nối các vị trí với nhau, góc độ, khiến đầu chợt phình to.
Về tới khách sạn, Tố Diệp đẩy cửa phòng vào trước, đang chuẩn bị vào phòng tắm ngâm mình một lát, không biết một bóng người từ đâu chui ra đột ngột xuất hiện. Cô còn chưa kịp có phản ứng gì, cái bóng đó đã ôm chầm lấy cô. Đối phương vô cùng nhiệt tình, suýt nữa thì rút hết khí thở trong lồng ngực của cô ra. Ngay lập tức có một cánh tay rắn chắc kéo cô lại. Cô hoảng hồn, sau khi đứng lại nhìn rõ mới phát hiện mình đã được Niên Bách Ngạn chắn ở đằng trước.



Chỉ nghe thấy anh gầm lên với vẻ không vui: “Cậu điên à!”



“Niên Bách Ngạn! Gặp lại bạn cũ tôi không được phép chào hỏi à? Có cần phải căng thẳng như gà mẹ giữ con thế không?” Người đó bật cười khiêu khích.



Giọng nói quá quen thuộc, Tố Diệp ló đầu ra nhìn, hét lên: “Kỷ Đông Nham?”



“Hello! Dạo này có nhớ anh không?” Kỷ Đông Nham nở một nụ cười mê người, vẫy tay về phía cô.



“Hi!” Cô cũng giơ tay lên coi như đáp lại, trong lòng biết rõ Kỷ Đông Nham không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây chỉ để chào cô được.



Nét mặt Niên Bách Ngạn trở về vẻ bình tĩnh thường ngày, thờ ơ hỏi: “Cậu lại đút lót cho người dọn vệ sinh bao nhiêu tiền?”



“Xem ra người hiểu tôi nhất vẫn là anh.” Kỷ Đông Nham nhún vai: “Có trách thì trách bác ấy trụ không nổi trước gương mặt đẹp trai của tôi, tôi còn chưa rút ra xu nào, chỉ hy sinh mấy nụ cười là bác ấy đã biết điều cho qua rồi.”



Niên Bách Ngạn hừ một tiếng.



“Từ lúc anh dùng hai trăm triệu mua lại cái mỏ đó, tôi đã biết là mình mắc lừa rồi. Giá trị của cái mỏ đó tuyệt đối không thể chỉ có một trăm bảy mươi triệu. Niên Bách Ngạn anh lợi hại nhất là dùng một số tiền cực ít để mua về một món lợi cực lớn. Trong trò chơi này, không ai có thể là đối thủ của anh.” Kỷ Đông Nham lười biếng dựa vào sofa: “Nói như vậy, có phải người hiểu anh nhất cũng là tôi không?"