Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 4225 : Xin lỗi, anh đến muộn rồi

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Lại đến giờ nhà nhà sáng đèn, điều ngoại lệ là trời lại bắt đầu rả rích mưa. Thời tiết trong lành buổi sáng không duy trì được tới tối khuya, mưa về đêm càng làm không gian thêm lạnh lẽo, thê lương. Khi Tố Diệp cùng bạn bè tới trạm cuối cùng, trên khung cửa thủy tinh, nước mưa đã to như hạt đậu.



“Đang yên đang lành sao lại mưa chứ?” Một người trong số đó cầm mic lẩm bẩm. Nhưng chẳng mấy chốc, tâm trạng không vui đã bị những tiết tấu nóng bỏng xua đi hết. Phòng hát bất chợt vang lên nào tiếng vỗ tay, nào tiếng huýt sáo, còn cả tiếng ly cốc va vào nhau.



Trong buổi đi chơi này, Tố Diệp là người yên lặng nhất. Cô dựa vào ghế sofa, chốc chốc lại gõ nhát gừng theo nhịp tiết tấu, ánh mắt dừng lại trên hành lang dài ngoài cửa sổ, thất thần một lúc.



Cô rút điện thoại ra, yên lặng nhìn dãy số điện thoại trong danh bạ, dãy số cô đã thuộc nằm lòng. Bi thương gom lại thành một dòng nước, chảy vòng quanh trong đáy mắt rồi quấn lấy trái tim, cuối cùng tuôn trào cuồn cuộn như biển lớn.



Có một giây phút cô rất muốn ấn xuống. Chỉ cần ấn vào đó là lại được nghe giọng nói của anh, thứ âm thanh trầm thấp, đầy hấp dẫn, luôn mang lại cho cô sự an ủi ấy. Cô khao khát thanh âm đó. Trong một đêm mưa lạnh như thế này, dù chỉ được nghe thấy anh khẽ gọi tên cô thôi, lòng cũng không còn cảm thấy trơ trọi cô đơn nữa.



Nhưng mà…



Ngón tay cô vòng qua vòng lại trên dãy số ấy rất lâu cuối cùng vẫn ngập ngừng không dám đặt xuống.



Cứ cho là cô gọi được đi, cô biết nói gì đây?



Chẳng lẽ lại nói: Anh xem! Mưa của Nam Phi rơi xuống tận Hồng Kông rồi này?



Tố Diệp cười đau khổ, cuối cùng đành ném điện thoại vào trong túi xách.



Cô biết rõ anh giận rồi, nếu không sao lại lạnh lùng vứt lại một câu “Tùy em” như thế? Có lẽ anh không biết nhưng cô thì nhìn thấy rõ. Khi anh nói ra câu nói ấy, đầu mày và sống mũi anh tạo thành những đường nét cực kỳ dứt khoát khiến cho cả gương mặt dường như cũng nghiêm khắc đi rất nhiều.



Cô bắt đầu quá quan tâm để rồi lo sợ mất đi sao?



Hay khi yêu quá sâu sắc người ta sẽ trở nên mơ màng?



Chẳng mấy chốc, có người đóng chặt tầm nhìn của cô lại, phòng hát biến thành một không gian độc lập, kín như bưng. Có người bạn ngồi xuống bên cạnh cô, nhét ly rượu vào tay cô, nhíu mày nói: “Chẳng giống cậu chút nào! Hôm nay yên lặng quá đi. Sao thế? Thất tình à?”



“Ai nói thế!” Tố Diệp kéo lại tâm trạng tụt dốc, chạm cốc, rồi uống một hơi cạn sạch, không cần nói nhiều. Sau đó cô lại lắc đầu cười: “Phải không vậy? Các cậu giờ này còn uống bia?”



Đám bạn nghe vậy hưng phấn nổi lên, đồng thanh hỏi: “Cậu còn muốn thế nào?”




Cô vặn mạnh người một cái, giải tỏa cơ thể mỏi mệt. Chợt cô cúi đầu xuống nhìn, trên người là bộ váy ngủ. Cô ngơ ngẩn một lúc lâu, nghĩ mãi mà không sao nghĩ ra ai đã thay váy cho mình. Mọi việc xảy ra tối qua như một đoạn phim đứt quãng, cô chỉ còn nhớ sau khi cùng bạn bè ăn uống no say, họ đã tới quán karaoke.



Cô biết là tối qua mưa to, rồi trong lúc thương cảm cô đã uống không ít rượu. Sau đó thì sao?



Nhớ lại đám bạn tối qua, Tố Diệp đoán chắc là bọn họ. Cô ôm gối ngồi tựa vào thành giường, cầm điện thoại lên gọi. Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc dài xõa xuống mặt. Mùi dầu gội đầu thoang thoảng khiến cô bất giác cảm thấy ấm áp trong lòng. Bạn bè đúng là có lòng, tối qua còn không quên gội đầu cho cô.



Chuông điện thoại mới vang lên mấy hồi đã có người bắt máy, giọng nói cũng mệt mỏi y như cô. Nhưng nghe thì có vẻ như đang ở trong phòng làm việc, còn cả tiếng gõ bàn phím cạch cạch.



“Sa Sa! Tối qua cậu thật tốt quá.”



“Đúng đấy, bọn mình thì quá tốt, cậu thì không được.” Sa Sa thấp giọng nói: “Tối qua mình bị mấy người uống được rượu hại chết luôn. Nhất là cậu, rõ ràng biết thừa tửu lượng của mình kém thế nào còn chuốc lấy chuốc để. Sáng nay suýt nữa thì mình muộn giờ làm.”



“Sa Sa thân yêu! Mình biết là cậu tốt nhất mà.” Người đầu tiên Tố Diệp nghĩ tới là Sa Sa, nguyên nhân là vì tửu lượng của cô ấy kém nhất, lại là một người tinh tế. Người đưa cô về khách sạn lại gội đầu, tắm rửa sạch sẽ cho cô chắc chắn là cô ấy rồi. “Hôm qua cảm ơn cậu đưa mình về khách sạn nhé. Cậu cũng thật là, cứ ngủ luôn ở đây với mình cũng được chứ sao, khách sạn cũng gần chỗ cậu làm.”



Ai ngờ Sa Sa phủ nhận: “Mình đưa cậu về khách sạn á? Đừng đùa nữa! Tối qua bị các cậu hại, mình đi còn chẳng vững, trời đất quay cuồng. Cuối cùng mình còn phải gọi điện cho anh họ tới đưa về nhà đấy.”



Tố Diệp ngẩn người.



Tia nắng ngoài cửa mỗi lúc một gay gắt. Có một vạt nắng hắt vào mắt cô như mơ hồ cạy mở một chút ký ức. Là gương mặt mơ hồ của một người đàn ông. Vì ánh đèn mờ ảo nên những đường nét cũng không rõ ràng, nhưng anh chống đỡ cô rất chắc chắn. Cô giơ tay lên day day thái dương, ngữ khí có phần dè dặt: “Lẽ nào… là anh họ cậu đưa mình về khách sạn?”



Sa Sa bỗng bật cười: “Thôi đi con bé này! Đã lấy chồng rồi còn mơ tưởng tới anh họ mình? Anh ấy làm gì còn sức mà quan tâm tới cậu.”



Câu nói ấy hoàn toàn khiến Tố Diệp kinh hoàng. Sa Sa ở đầu kia thì nói như cái máy thu thanh, ngập tràn ai oán: “Cậu giấu cũng kỹ thật đấy, kết hôn lúc nào thế hả? Đến thiếp cưới còn không gửi cho bọn mình? Thật là chẳng…”



“Đợi đã…” Cuối cùng Tố Diệp cũng phải lên tiếng ngắt lời Sa Sa, cô nuốt nước bọt: “Ai kết hôn cơ?”



“Làm ơn đi! Trước mặt bạn bè không cần phải vờ vịt đâu. Tối qua mọi người đều nhìn thấy cả rồi, chồng cậu tới đón cậu về mà.”



“Hả!!!”