Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 5235 : Đạo lý khi sống cùng giai đẹp

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Niên Bách Ngạn và Tố Diệp đã được thưởng thức một bữa ăn tuyệt hảo, sau đó làm một chuyến du ngoạn Hồng Kông vô cùng đặc sắc. Mặc dù thời gian của hai người khá ngắn ngủi, nhưng cũng may Hồng Kông là thành phố sống về đêm. Tố Diệp đi chơi rất vui. Có Niên Bách Ngạn ở bên cạnh, cô cảm thấy nơi này dường như đẹp hơn lúc trước rất nhiều. Chỉ có điều, lúc làm quen với cá heo ở khoảng cách gần, cô đã suýt rơi xuống nước, còn Niên Bách Ngạn thì vô cùng “tốt bụng” giúp cô chụp lại cảnh tượng đó.



Đi dạo mãi cho tới khi hai chân mỏi nhừ, cô mới dính vào người Niên Bách Ngạn như viên kẹo đường. Xe ô tô được điều động từ showroom D. Niên Bách Ngạn không dùng tài xế mà tự lái xe. Nhìn cảnh cô ngồi dựa vào ghế, chân tay mềm nhũn, anh khẽ cười thầm, vòng người qua thắt dây an toàn cho cô.



Tố Diệp giơ tay bám lấy cổ anh. Dưới cảnh đêm, dáng vẻ của anh trông càng thêm mê hoặc lòng người.



Con người, rồi sẽ đạt tới một cái đích. Trước đó có thể mơ hồ ngu ngốc, có thể góc cạnh, sắc bén, nhưng rồi sẽ tới lúc gặp một thứ như thế. Giống như đi mãi đi mãi, bầu trời trên đầu bỗng nhiên nứt ra một khe hở, để ngàn vạn tia sáng đổ xuống, soi rõ đôi mắt bạn, để cho bạn dù lúc trước hồ đồ hay mạnh mẽ đều được nhìn thấy một cảnh đẹp chưa từng có trong đời, có được một trải nghiệm tuyệt diệu hoàn toàn khác trước. Trải qua nhiều năm chờ đợi, một cuộc sống ngày từng ngày đơn điệu trôi, cảnh đẹp hoặc trải nghiệm đó sẽ trở thành một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời.



Cái đích đó chính là tình yêu.



Ít nhất thì Tố Diệp cho là như vậy. Khi chưa quen Niên Bách Ngạn, cô không hề nghĩ rằng thì ra cuộc sống này cũng có thể là một sự kỳ vọng. Cô cứ ngỡ từng ngày, từng ngày sẽ nối nhau trôi qua. Dù nhịp điệu của dòng thời gian có nhàm chán, đơn điệu thì cô vẫn phải cam tâm tình nguyện chìm đắm trong thứ tiết tấu bình thường ấy. Nhưng Niên Bách Ngạn đã bước vào cuộc đời cô. Anh chậm rãi, từ tốn nhưng khắc sâu từng bước chân. Thế là những tháng ngày vốn ảm đạm của cô đã trở nên khác trước. Cô kích động muốn được tưởng tượng và phác họa nên mỗi ngày mình sống. Có một người để dù đứng giữa biển người mênh mông cô vẫn mãi chờ đợi.



Anh đặc biệt như vậy, vì thế, cuộc sống của cô cũng trở nên thú vị.



Mỗi một người phụ nữ khi còn son trẻ đều từng có những mộng mơ, từng giữ lại trong sâu thẳm trái tim mình một vị trí dành riêng cho một người đàn ông như vậy. Đó là một buổi chiều đầy nắng, ở một góc khuất nào đó trên thế giới này, giữa những vạt nắng lốm đốm dưới tán cây ngô đồng, người ấy yên lặng đứng đó như chìm trong màn sương mù vàng óng. Anh ấy chính là một người bạn đã đi rất lâu cuối cùng cũng tìm thấy. Vạt nắng chênh chếch chiếu xuống gương mặt anh. Chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm trên người anh dường như toát lên mọi sự ấm áp và thong dong.



Thế nên sau khi bất chấp tất cả để yêu Niên Bách Ngạn, Tố Diệp mới nhận ra thì ra vị trí trống trải trong tim cô là để dành cho anh, vì giờ đây chiếc ghế không người ấy đã trở nên đặc sắc, rực rỡ.



Giống như lúc này, khi ngọn đèn trên đường phố Hồng Kông đã nhuộm sắc màu rực rỡ của màn đêm, tràn vào khoang xe nhỏ hẹp. Cô không kìm được lòng mình ôm chặt lấy anh. Từ góc độ của cô nhìn qua, mái tóc đen của anh điểm xuyết những tia sáng của đêm đen, như những ngôi sao phát ra ánh sáng mơ hồ, ngập tràn trong đôi mắt anh. Dẫu rằng nó ngày càng đen sẫm lại, cô vẫn cảm thấy vô cùng mê hoặc.



Niên Bách Ngạn để mặc cô ôm lấy mình. Khi cúi đầu xuống nhìn cô, nụ cười nhạt nhòa trên môi anh cũng đầy quyến rũ.



“Có người phụ nữ nào từng nói với anh, anh thật sự rất đẹp trai chưa?” Mặt cô chếch đúng 45 độ, ánh mắt dừng lại trên sống mũi cao của người đàn ông. Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh.



Anh hơi nhướng mày, tỏ ý phủ nhận.



Một là anh chưa bao giờ dịu dàng như thế này trong tình yêu với người phụ nữ nào trước đó. Hai là cũng chẳng ai nhàn rỗi ngồi tán dóc những chuyện này. Nhưng không thể không thừa nhận, lời khen trá hình của cô khiến tâm trạng anh rất tốt.




Hơi thở của anh ngày một gấp gáp, bàn tay giữ chặt gáy cô. Những lọn tóc mát lạnh cùng đầu lưỡi nóng bỏng của cô trở thành một sự kích thích không thể diễn tả. Anh cúi xuống nhìn cô, thấp đầu xuống từng chút một.



Tố Diệp ngẩng lên, thấy trong mắt anh có một sự mạnh mẽ có thể nuốt chửng tất cả, tim cô cũng đập điên cuồng.



Cô quỳ xuống, hai đầu gối chống lên lớp thảm mềm mại.



Cô ngồi thẳng lưng, mở miệng cắn lấy khóa quần của anh. Đôi tay cô cũng không nhàn rỗi, đồng thời cởi thắt lưng của anh…



Hơi nhiệt từ môi cô truyền qua lớp vải khiến bụng Niên Bách Ngạn co lại.



Cô nhanh chóng cởi thắt lưng của anh ra.



Tiếp theo đó là quần.



Sống mũi cô cũng có thể cảm nhận được sức mạnh đàn ông toát ra.



Bốn góc chiếc quần là độ cong mà cô mê đắm.



Thậm chí bây giờ nó còn vĩ đại hơn bình thường rất nhiều.



Niềm kiêu hãnh của anh ngẩng cao đầu, tựa hồ chỉ một giây nữa thôi nó sẽ phá bỏ mọi rào cản.



Không đợi Niên Bách Ngạn ra bất kỳ ám hiệu nào, Tố Diệp giơ tay kéo xuống lớp che chắn cuối cùng. Nó ở ngay trên đỉnh đầu cô, cũng đầy áp lực như chính con người anh, dự báo một sức công phá khủng khiếp…



~Hết chương 235~