Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 5237 : Chỉ sợ cả kỷ niệm cũng thành xa xỉ
Ngày đăng: 11:47 19/04/20
Đêm trở nên tĩnh mịch hẳn. Ngoài cửa sổ ánh đèn vẫn le lói, chỉ có điều quầng sáng ấy trở nên mơ hồ hơn lúc trước. Con người luôn tìm được cách để giải phóng triệt để những áp lực dưới nhịp sống cao độ này. Đó cũng là lý do cuộc sống về đêm ở thành phố này phong phú và tươi đẹp đến thế.
Đêm nay Tố Diệp đã hoàn toàn buông thả bản thân. Ở dưới cơ thể Niên Bách Ngạn, cô uyển chuyển, dịu dàng, chủ động, mê hoặc. Tình yêu chính là một liều thuốc triền miên đầu độc con người, khiến cả hai đồng thời lạc lối, chìm đắm trong đó không thể thoát ra.
Nhưng khi những rực rỡ đồng thời nổ tung như pháo hoa trong cơ thể hai người họ, cô bỗng bật khóc.
Không phải kiểu khóc gào thét ầm ĩ.
Tố Diệp chỉ ôm chặt Niên Bách Ngạn. Khi áp mặt lên má anh, trái tim cô dường như cũng chung nhịp đập với anh. Nước mắt từ từ trượt xuống tóc mai. Cô khóc rất im lặng, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ yêu kiều, quyến rũ ban nãy.
Niên Bách Ngạn cũng nhận ra má mình ươn ướt, nhưng không xoay cô lại hỏi tại sao cô khóc. Anh chỉ ôm cô chặt hơn, mặc cho cô có những cảm xúc bất thường sau màn ân ái. Khi đôi tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, nước mắt càng rơi xuống tí tách như những hạt ngọc, lăn dài trên má. Có hạt nhỏ xuống gối, rồi nhẹ nhàng thấm lên lớp vải mềm mại, để lại những vệt nước loang lổ.
Giống như dự cảm về một lần xa cách.
Thật ra Tố Diệp không muốn thương cảm như vậy. Chỉ vì hạnh phúc tới quá nhanh, cô sợ nó cũng đi nhanh như thế. Niên Bách Ngạn, người đàn ông cô yêu thương nhất, đã mang lại cho cô những niềm hạnh phúc to lớn. Khi cô như rơi xuống dòng nước xiết mãnh liệt dưới tiếng gầm của anh, tất cả những khung cảnh từ lần gặp mặt bất ngờ ở trấn Thiên Đăng, tới cuộc hành trình đến Nam Phi đều vụt nhanh qua đầu.
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi thôi sao?
Vậy mà cô cảm thấy đoạn hồi ức này còn dài và đáng trân trọng hơn sống cả cuộc đời.
Thế nên cô không dám nhớ lại quá nhiều. Vì mấy ngày này Niên Bách Ngạn mang đến cho cô quá nhiều điều ngọt ngào. Cô chỉ cần mang một chút ra nghiền ngẫm cũng đủ sống thêm mấy ngày nhàm chán.
Cô sợ mình đã trở thành một đóa hoa héo úa, chỉ biết dựa vào những chất dinh dưỡng để sinh tồn. Vì thế cô không dám tùy tiện tiêu xài chúng, không dám tưởng nhớ một cách phung phí.
Mặc dù Niên Bách Ngạn chưa nói khi nào quay về Bắc Kinh, nhưng dựa theo tình hình trước mắt thì Hồng Kông chỉ là trạm dừng chân tạm thời. Khoảng thời gian cô có anh phải chăng chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay?
Thực ra Tố Diệp là một kẻ nhát gan.
Cô chưa bao giờ tự thừa nhận, cho dù là một bác sỹ tâm lý, khi đứng trước tình yêu mình dũng cảm và đặc biệt thế nào. Khi trước, cô không chỉ một lần tư vấn cho khách hàng rằng, khi đến với tình yêu bạn phải biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Dù là nắm tay nhau hạnh phúc hay đối mặt với chia ly, đó đều là những chuyện không thể né tránh. Nhưng thực tế thì sao? Chính bản thân cô lại không thể nhìn nhận những lúc nắng mưa thất thường của tình yêu bằng một thái độ bình tĩnh nhất.
Cô mong được ngày ngày gặp Niên Bách Ngạn, khao khát được anh nuông chiều, ôm ấp.
Nhưng những tình cảm này cũng phải có thứ tự, sau khi quay về e là vẫn phải đối mặt với thực tế.
Niên Bách Ngạn chưa từng hứa với cô khi về Bắc Kinh sẽ ra sao, thế nào, càng không bảo đảm cách họ gặp gỡ sau này. Có lẽ anh đang suy nghĩ. Chính vì vậy cô mới càng cảm thấy bất lực.
Cứ ôm cô không buông, Niên Bách Ngạn đang nghe điện thoại dường như cũng nhận ra cô đang căng thẳng. Anh cười khó xử, tiến lên phía trước hai bước, cô cũng đi theo. Anh không định ôm đi về phía sofa nữa mà nói vào di động: “Cậu cứ làm theo những gì tôi dặn trước đi. Có chuyện gì gọi lại cho tôi.”
Dứt lời anh bèn cúp máy.
Anh vứt điện thoại sang một bên, hai tay bó chặt người cô lại, mỉm cười nhìn cô một lượt: “Sao vậy?”
“Em tưởng anh đi rồi.” Tố Diệp thật sự quá lo sợ, nói thẳng lòng mình, ánh mắt đáng thương: “Sáng nay tỉnh dậy em không thấy anh.”
“Sợ à?”
Cô gật đầu: “Em sợ anh cứ thế không từ biệt mà quay về Bắc Kinh.”
Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười. Anh buông tay ra, đáp khẽ: “Showroom D có việc gấp cần giải quyết.” Chính vì sợ đánh thức cô, anh mới lặng lẽ rời khỏi khách sạn. Cũng vì lo cô tỉnh dậy không tìm thấy mình, anh mới cố gắng xử lý mọi việc thật nhanh để quay về.
Không ngờ cô lại thức giấc khá sớm.
Tố Diệp cúi đầu, nhìn chiếc cà vạt của anh, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào, cái miệng lại bắt đầu ríu rít: “Ai bảo anh hôm qua không nói trước cho em biết.”
Niên Bách Ngạn thấy cô đã thoải mái hơn một chút, tâm trạng cũng nhẹ nhõm theo, anh chọc ghẹo cô: “Tối qua em nhiệt tình như thế, anh đâu có ngốc mà nhớ tới công việc chứ?”
Tố Diệp đỏ mặt, giơ tay phát lên ngực anh: “Vết thương của anh khỏi nhanh lắm phải không? Có tin em chọc cho anh thêm một lỗ nữa sau lưng không?”
Anh đón lấy nắm đấm của cô, cười lớn. Cô đẩy anh ra, nhưng anh lại kéo cô lại. Một lúc lúc lâu sau, anh mới nhìn cô từ trên xuống thở dài: “Em tự soi gương đi! Mặt thì không rửa, tóc thì không chải. Thế này đâu giống bác sỹ Tố giỏi giang lanh lợi nữa?”
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa ai ngờ lại khiến mắt cô đỏ ửng: “Ai bảo sáng ra đã không thấy mặt mũi anh đâu.”
Tim Niên Bách Ngạn thắt lại, anh vuốt nhẹ lên mặt cô: “Hành lý của anh còn ở phòng họp mà, đi đâu được?”
Cô quá gấp gáp còn chưa kịp tới phòng họp.
Thấy vậy, anh một lần nữa ôm lấy cô, như có tâm sự gì: “Diệp Diệp! Chúng ta phải quay về rồi.
~Hết chương 237~