Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 6246 : Lý do thực sự của việc coi thường mạng sống
Ngày đăng: 11:47 19/04/20
Tố Diệp không thể chịu nổi nữa. Cô đứng dậy đi ra ngoài, mặc cho vị họ Kim đó ngẩn tò te đứng lại một mình trong phòng làm việc. Cô xông thẳng vào văn phòng của giáo sư Đinh, thậm chí còn chẳng thèm gõ cửa. Giáo sư Đinh đang ngồi viết báo cáo nghiên cứu giật nảy mình. Ông còn chưa kịp có phản ứng gì, Tố Diệp đã vòng tới trước bàn làm việc, chống hai tay lên mặt bàn. Cô dướn người về phía trước, gần như áp sát vào mặt ông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giáo sư Đinh! Ông có thể sắp xếp cho tôi mấy khách hàng giống người một chút được không?”
Từ phía giáo sư Đinh nhìn qua, trong đáy mắt Tố Diệp lộ rõ một sự sốt ruột, như đang rực cháy hai ngọn lửa lúc sáng lúc tối. Rõ ràng cô đang cố gắng kìm nén nỗi bực tức của mình. Với tính cách của cô, sợ rằng nếu còn phải nhịn thêm một lúc nữa sẽ đá cửa bỏ đi mất. Ông suy nghĩ đôi chút, cố gắng hòa hoãn bầu không khí “hừng hực chiến tranh” lúc này.
“Bác sỹ Tố! Chúng ta là người chữa trị trái tim, việc phải tiếp xúc với những bệnh nhân hơi khác người một chút là rất bình thường. Những bệnh nhân bình thường người ta sẽ tới bệnh viện, chứ tới phòng tư vấn tâm lý làm gì.”
Tố Diệp nguôi giận, gõ tay lên mặt bàn, nói rành mạch, rõ ràng, không một chút khách khí: “Bắt đầu từ buổi chiều hôm nay, ông hãy trả tất cả những khách hàng vốn sắp xếp cho Phương Bội Lôi và Hà Minh về cho họ. Tôi chỉ tiếp những người đã có hẹn trước với tôi.”
Nghe xong, nét mặt giáo sư Đinh rất khó xử: “Bây giờ nhân lực trong phòng tâm lý không đủ…”
“Trước khi tới đây làm việc tôi đã nói trước là tôi không tăng ca. Bây giờ chỉ riêng những khách hàng có hẹn trước cũng đã đủ tôi bận rộn từ sáng tới tối rồi. Đừng để những kẻ “không bệnh tự rên” tới chiếm dụng quỹ thời gian quý báu của tôi.” Tố Diệp đứng thẳng dậy.
Giáo sư Đinh thấy cô có vẻ nóng nảy, cũng hiểu đa phần là do sự việc hôm qua khiến cô căng thẳng, áp lực, nên ông cũng không ép buộc nữa, bảo cô ra ngoài. Tố Diệp không nói thêm bất kỳ câu thừa thãi nào nữa, quay người chuẩn bị đi. Cô vừa cầm vào tay nắm cửa, giáo sư Đinh lại do dự hỏi một câu: “Yêu Yêu… thế nào rồi?”
Bước chân Tố Diệp khựng lại.
“Tôi thấy chuyện này, ông hỏi thẳng Đinh Tư Thừa sẽ thích hợp hơn đấy.” Dứt lời, cô kéo cửa đi ra ngoài.
Giáo sư Đinh ngao ngán lắc đầu.
Vừa ra khỏi phòng giáo sư Đinh, Tố Diệp bỗng cảm thấy ánh nắng ngoài cửa sổ chói mắt lạ thường. Đang khó hiểu không hiểu bầu trời Bắc Kinh trở nên trong sáng như vậy từ bao giờ, vị họ Kim người đeo đầy vàng đó lại bất ngờ chặn đường đi của cô. Lúc đó mới tỉnh ngộ, có những lúc vàng có thể thay thế cả ánh nắng mặt trời.
“Bác sỹ Tố! Tôi thật lòng thích em mà.” Ông Kim vô cùng cố chấp. Ông ta lại nở nụ cười tươi rói: “Tôi sở hữu mấy công ty giải trí, có du thuyền riêng. Ở nước ngoài tôi còn làm ông chủ của mấy trang trại rượu vang. Chỉ cần em chịu theo tôi, tôi sẽ lập tức đưa em đi du lịch khắp thế giới bằng chính chiếc du thuyền đó. Chúng ta sẽ ra biển thưởng thức loại rượu vang hảo hạng nhất.”
Tố Diệp nghe đến đau đầu nhức óc, lãnh đạm trả lời: “Xin lỗi, say sóng!”
Lâm Yêu Yêu nằm trong lòng cô, lắc đầu: “Thật ra mình không hề hận anh ấy chút nào. Chỉ tại mình… không quên được anh ấy.”
Tố Diệp kéo cô ra, ánh mắt xót xa: “Cứ cho là vậy, cậu cũng không thể bế tắc tìm đến cái chết được.”
“Không! Tiểu Diệp! Cậu phải tin mình. Thật ra mình không hề muốn chết.”
Tố Diệp sững sờ, buột miệng hỏi: “Cậu muốn dùng cách này để anh ta hồi tâm chuyển ý?” Đây là điều duy nhất cô có thể nghĩ tới. Sự kinh ngạc, phẫn nộ lại chợt trào dâng.
Ai ngờ Lâm Yêu Yêu vẫn lắc đầu: “Không phải! Thật ra mình rất hiểu, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng. Nhưng không hiểu tại sao mấy ngày nay mình cứ thấy bản thân không còn cảm giác gì. Có lúc mình nhìn xuống dưới nhà, lại nghĩ bụng nếu gieo mình xuống đó có lẽ sẽ rất thoải mái. Cả hôm qua nữa. Mình thật sự chỉ định đi tắm thôi, nhưng không hiểu vì cớ gì cứ cảm thấy cổ tay rất ngứa, chỉ muốn cứa thật mạnh vào để hết ngứa…”
Tố Diệp nghe hết những lời ấy trong kinh hãi. Một lúc lâu sau cô mới hỏi dò: “Những suy nghĩ này của cậu xuất hiện trước hay sau khi chia tay?”
“Sau khi chia tay.”
Dường như có một sợi dây thừng thít chặt lấy tim Tố Diệp, khiến cô đau đớn khủng khiếp, ngoài cảm giác đó còn có sự buồn phiền và day dứt. Cô hiểu lầm Lâm Yêu Yêu rồi. Cô cứ tưởng Lâm Yêu Yêu làm như vậy vì nghĩ quẩn hoặc để ép buộc Đinh Tư Thừa. Nhưng một giây trước cô mới vỡ ra nguyên nhân thực sự khiến cô ấy tự sát: Chứng bệnh trầm cảm sau thất tình.
Trầm cảm nói là bệnh nhẹ thì rất nhẹ, nói là bệnh nặng thì không hề đơn giản. Nếu chỉ mắc bệnh trầm cảm nhẹ, người bệnh thường tự thương xót bản thân, suy nghĩ mọi việc luôn theo hướng bi quan. Nhưng người đã mắc bệnh nặng sẽ trở thành người đa nhân cách, thậm chí còn làm những việc tổn thương tới chính mình và những người khác. Hành vi tự sát của Lâm Yêu Yêu chính là hậu quả của chứng bệnh trầm cảm. Nếu không chữa trị kịp thời, sau này nếu còn gặp phải tình huống này rất dễ cảm thấy bí bách, quẫn trí. Cũng chính vì như vậy cô mới tự trách mình.
Là bạn tốt của cô ấy, lại còn là bác sỹ tâm lý mà cô lại không nhận ra Yêu Yêu đang mắc bệnh. Nghĩ lại khoảng thời gian đó ở nước ngoài, lần nào gọi điện thoại cô cũng bỏ quên tâm trạng của Lâm Yêu Yêu. Chắc chắn là cô ấy đã thất vọng nặng nề trong một thời gian dài, nếu không sao lại có ý nghĩ tự tử?
Thấy Tố Diệp nhíu mày, Lâm Yêu Yêu dè dặt hỏi: “Mình… bị làm sao phải không?”
“Không sao đâu! Mình đang nghĩ cậu đúng là đồ ngốc. Có bao nhiêu người quan tâm, lo lắng cho cậu như vậy, sao cậu không sống thật vui vẻ cơ chứ.” Tố Diệp nắm chặt tay cô ấy, che giấu mọi cảm giác lo lắng, khẽ nói: “Cậu phải nhanh chóng bình phục. Mình còn rất nhiều chuyện thú vị muốn kể cho cậu nghe. Còn nữa, mình vô tình có được một viên kim cương. Nó kỳ lạ lắm, khi nào ra viện cậu nhất định phải giám định giúp mình. Mình hoàn toàn không tin tưởng những nhà giám định khác.”