Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 6250 : Không phải em nhớ anh rồi sao?

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Đèn trong phòng ngủ rất tối, như những ngôi sao vụn điểm xuyết tầm nhìn. Con người chìm trong đó, bóng hình bị kéo dài miên man. Lúc Niên Bách Ngạn đi vào, Tố Diệp đang nằm quay lưng về phía anh. Tia sáng yếu ớt như một nghệ sỹ điêu khắc nhẫn nại, tỉ mẫn phác họa từng đường nét xinh xắn của cơ thể dưới tấm chăn mỏng. Mái tóc cô mềm như tơ, nhẹ nhàng phủ lên gối. Gương mặt được chiếu rọi, sáng trắng dưới trăng.



Một mạch nước ngầm mãnh liệt chảy trong đôi mắt anh. Anh tiến tới, khẽ khàng vén chăn ra, nằm lên giường.



Cảm giác hưng phấn của Tố Diệp vẫn chưa hết. Cô hò hét rồi rúc đầu vào trong chăn. Vì cô cảm thấy mình hơi mất mặt. Tiếng hét điên cuồng như thế không muốn anh nghe thấy cũng khó. Sau khi nghe thấy bước chân đi vào phòng ngủ, trái tim cô bắt đầu đập không theo quy luật. Hơi thở của anh mỗi lúc một gần, xen lẫn mùi xà phòng tắm nhàn nhạt.



Cô cảm nhận được anh tiến gần tới bên giường, kéo chăn ra. Một bên giường hơi lún xuống, chiếc giường theo đó rung rinh. Một vòm ngực rộng lớn áp sát người cô, ngay sau đó cánh tay anh từ sau vòng chặt lấy cô. Tay anh hơi thu lại, lưng cô cuối cùng đã nằm hoàn toàn trong vòng tay anh, không một kẽ hở.



Cậu bạn cứng cáp đó lại dính vào người cô, chìm giữa đôi chân mềm mại. Vị trí nhạy cảm dễ dàng đặc tả được hình dáng bự con.



Cô đỏ mặt, cố tình tránh đi, nhưng cánh tay trên eo bất ngờ giữ chặt cô lại, khiến cô không thể nhúc nhích dù chỉ một li.



Người đàn ông phía sau thẳng người lên một chút. Mùi hương dễ chịu gần như hòa làm một với hơi thở gấp gáp của cô. Cổ cô bị bộ râu trên cằm Niên Bách Ngạn quẹt qua. Hương gỗ mộc trộn lẫn hơi thở khi dục vọng đang lên cao của anh phả vào tai cô, để lại những dấu ấn nóng hổi, đậm nhạt không đều trên da thịt.



Tố Diệp cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu. Cô hơi rụt cổ lại. Nụ hôn của Niên Bách Ngạn vẫn hạ cánh một cánh từ tốn, từ hõm vai tới vùng gáy hồng hào của cô. Từng bước chân dịu dàng như đang cố gắng đánh thức bản năng kích động bên trong bề ngoài có vẻ nhẫn nại.



Vì áp chặt vào ngực anh nên Tố Diệp có thể cảm nhận rất rõ ràng những nhịp đập mạnh mẽ, vang dội, như đang xuyên qua lưng, đập thẳng vào lồng ngực cô, gõ vào trái tim cô, khiến nó rối bời.



“Còn không mở mắt ra?” Thấy lông mi cô sắp rơi cả vào trong mí mắt, Niên Bách Ngạn khẽ cười thầm khi hôn lên tai cô. Trong đêm tối tĩnh mịch này, giọng nói của anh vô cùng trầm, như tiếng đàn thăm dò, hấp dẫn lòng người.



Trái tim Tố Diệp từ đầu tới cuối nhảy loạn theo nhịp tiết tấu của giọng nói ấy. Cô mím môi, hai mắt vẫn nhắm nghiền, lắc đầu nguầy nguậy.



“Tại sao vậy?” Dường như anh đang buồn cười vì dáng vẻ của cô, bàn tay bắt đầu lướt dọc trên cái bụng của cô, cảm nhận làn da mịn màng và mềm mại.



Một cảm giác tê tê khó diễn tả từ đầu ngón tay anh lan tỏa với tốc độ chóng mặt ra khắp người cô. Anh rất quen thuộc với cơ thể cô, vượt xa cả sự hiểu biết của cô về chính mình. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ rực lửa tỏa ra từ lòng bàn tay anh. Nó đang đốt cháy da thịt, khiến tim cô thấp thỏm không yên.




Cô ngước lên, nhìn đến cằm anh. Anh cúi đầu cười: “Em có thai rồi?”



Hợ…



Tố Diệp ngẩn người. Sau khi nhìn thấy niềm vui quen thuộc lại lan tràn trong đôi mắt anh, cô lắc đầu như trống bỏi: “Không, em không mang thai.”



Niên Bách Ngạn cũng không bực: “Vậy thì anh thật sự chẳng nghĩ ra còn chuyện gì quan trọng nữa cả.” Còn quan trọng hơn cả màn hoan ái của nam nữ? Nhất là vào lúc này, có trời biết bây giờ chỉ cần nhìn thấy cô là máu trong người anh lại cuộn trào, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cô yêu kiều nằm dưới người anh.



Nhưng gương mặt Tố Diệp rất nghiêm túc. Cô bò lên ngực anh: “Là chuyện có liên quan tới Yêu Yêu.”



Cô tự nhận mình tuyệt đối không phải loại người trọng sắc khinh bạn. Nhất là khi đối diện với cơ thể tuyệt đẹp cùng kỹ thuật siêu đẳng của Niên Bách Ngạn, cô càng phải giữ vững nguyên tắc đối xử với bạn bè của mình. Chuyện của Yêu Yêu nhất định phải nói với anh ngay lập tức. Trước kia chuyện của Xương Đồ đã nhắc nhở cô không được coi thường cách hành xử công tư phân minh và thái độ nghiêm khắc của Niên Bách Ngạn đối với cấp dưới. Hiếm hoi lắm cô mới được gặp anh một lần, hôm nay không nói lần gặp tiếp theo không biết phải tới bao giờ. Chuyện này lại không thể nói qua điện thoại được.



Niên Bách Ngạn nghe xong suýt nữa thì muốn bóp cổ cô. Anh hơi nghiêng người, nhấn mạnh: “Đầu tiên là Bạch Băng, giờ lại tới Lâm Yêu Yêu. Diệp Diệp à! Chúng ta có thể đừng mang chuyện của những người phụ nữ khác lên giường được không?”



“Nghe em nói hết đã.” Cô lập tức nhẹ nhàng, cách tốt nhất bây giờ chỉ có làm nũng thôi.



Quả nhiên, tâm trạng của Niên Bách Ngạn thoải mái hơn nhiều. Một lúc sau anh thở dài: “Chẳng phải cô ấy đã tỉnh lại rồi sao?”



“Tỉnh lại thì tỉnh rồi, nhưng mà…” Tố Diệp như một con mèo nhỏ dính sát vào người anh. Cô nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn lên ngực anh, cái điệu bộ ân cần rõ ràng chỉ có khi cần nhờ vả: “Người ta muốn giúp cô ấy xin nghỉ thêm một thời gian nữa.”



“Thì ra em lo lắng chuyện này. Em yên tâm đi, phúc lợi liên quan tới việc nghỉ bệnh của công ty rất hậu đãi. Yêu Yêu lại làm ở một bộ phận quan trọng như giám định, công ty sẽ đặc biệt chiếu cố tới cô ấy.”



~Hết chương 250~