Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 6255 : Đều là nỗi đau

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Ông chủ Kim lại tới.



Nhưng lần này ông ta không đeo vàng dắt bạc nữa, trên người mặc bộ quần áo công sở vô cùng giản dị. Trên cổ ông ta cũng không còn dây chuyền vàng, giơ tay ra cũng không thấy đồng hồ và nhẫn vàng đâu nữa. Vì thế ánh sáng xung quanh ông ta cũng không còn mãnh liệt như mọi lần.



Tố Diệp khoanh hai tay trước ngực, không nhận lấy bó hoa hồng to tướng mà ông chủ Kim tặng cho cô, chỉ đánh giá ông ta một lượt từ trên xuống dưới rồi tốt bụng hỏi một câu: Ông vừa bị cướp à?



Không còn đeo những thứ chói mắt ấy theo người, ông chủ Kim trông cũng thân thiện hơn một chút. Chỉ có điều về diện mạo cô thực sự không dám tâng bốc nhiều. Tố Diệp biết những người đàn ông ở tầm tuổi này không biết kết hợp quần áo cho lắm, vì thế cũng thông cảm phần nào. Vừa nhìn đã biết bộ quần áo đó được làm bằng chất liệu tốt, giá cả có lẽ không hề phải chăng. Thế nhưng mặc lên người ông ta, khiến chúng kệch cỡm như quần áo đi ăn trộm về. Quan trọng là cách phối màu. Quần áo đồng bộ màu be đậm, nhưng dưới chân lại đi đôi giày thể thao màu da cam.



Đúng vậy, bây giờ rất nhiều thanh niên trẻ trung thích đi giày thể thao mặc cùng đồ công sở, nhưng tầm tuổi ông ta thì…



Ông chủ Kim tươi cười. Ông ta vừa cười càng khiến Tố Diệp thêm bất ngờ. Cả cái miệng đầy răng vàng bay đâu mất, giờ chỉ còn lại những chiếc răng trắng bóc, thậm chí còn trắng sáng, thẳng hàng hơn cả diễn viên Hàn Quốc. Cô kinh hãi chỉ vào răng ông ta: “R… Răng… của ông!”



“Đây là lớp dán tốt nhất và mỏng nhất trên thế giới hiện giờ. Chẳng phải em nói không thích những người khoe khoang sao? Thế nào? Hình tượng của tôi hôm nay ổn chứ?”



Tố Diệp sầu não, thật sự thấy hối hận vì đã không ở lại trên tầng thảo luận lâu thêm một chút với Phương Bội Lôi về đề tài thôi miên. Những người xung quanh đều nhìn họ bằng ánh mắt hiếu kỳ, rõ ràng là đang đợi trò vui. Cô thực sự không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, thấp giọng nói: “Hai chúng ta không có cơ hội. Tôi không thích mẫu người như ông, ông hiểu chứ?”



“Tình cảm có thể từ từ bồi đắp mà. Lâu dần em sẽ yêu tôi thôi. Bác sỹ Tố! Chỉ cần em chịu theo tôi, cổ phần, sản nghiệp đứng tên tôi đều sẽ chia cho em một nửa. Của tôi chính là của em, em muốn tiêu xài gì cũng được.”



Đầu Tố Diệp đau nhức, nhưng cũng chẳng hơi đâu to tiếng với ông ta, cô bèn thẳng thừng trả lời: “Xin lỗi ông! Tôi không thể đồng ý được, tôi đã kết hôn rồi.”



“Á?” Ông chủ Kim sững sờ, lập tức lắc đầu: “Tôi không tin, em đâu có đeo nhẫn cưới.”



“Ai quy định kết hôn là nhất định phải đeo nhẫn cưới?” Tố Diệp hỏi ngược lại.



“Tóm lại một câu thôi. Ông và tôi không duyên không phận, ông đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa.” Nói rồi cô quay người bỏ đi.



Ông chủ Kim bất ngờ chạy tới trước mặt, chặn đường cô: “Đừng lừa gạt tôi! Tôi đã dò la tin tức cả rồi, em vẫn còn độc thân.”



“Tôi kết hôn bí mật không được à?”



“Vậy được, chồng của em là ai?”



Tố Diệp nhíu mày.



“Không trả lời được tức là em đang nói dối.”



“Anh ấy là Niên…” Vừa thốt ra được một chữ cô liền dừng lại đột ngột. Có những lời không thể nói bừa, nếu không sau này sẽ gặp nhiều phiền phức.



Ông chủ Kim thấy cô ấp úng mãi không nói nổi cái tên, bèn cười: “Niên gì cơ? Không nói ra được có phải không? Còn dám bảo không trả lời qua loa để lừa tôi?”



“Chồng cô ấy chính là tôi, người ngày nào cũng thích dính lấy cô ấy đây.” Một giọng nói bất chợt vang lên sau lưng. Tố Diệp còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay của người đàn ông đã vắt ngang, khóa chặt lấy vai cô một cách mạnh mẽ.



Cô quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt cười tít của Kỷ Đông Nham.



Trời đất ạ. Sao cả anh ta cũng tới đây?



Ông chủ Kim nheo mắt: “Anh là…” Trông hơi quen quen.



Kỷ Đông Nham giơ tay ra trước mặt ông ta: “Anh Kim Đại Trung phải không? Hân hạnh, hân hạnh! Cứ gọi tôi là Kỷ Đông Nham được rồi.”



Tố Diệp nghiến răng, tên này cũng khách khí đấy chứ!




Kỷ Đông Nham thấy vậy lập tức nói: “Anh ta mới thần kinh thì có, mặc kệ anh ta!”



Tố Diệp vẫn rất buồn, khóe mắt đã lại đỏ lên.



“Đừng buồn nữa! Con người dù sao cũng phải ăn uống, ngủ nghỉ. Em nhìn gương mặt em bây giờ đi, chẳng còn tý thịt nào.” Kỷ Đông Nham thấy cô như vậy rất hoảng sợ, vội vàng cắt thịt bò để vào đĩa cho cô: “Đừng nghĩ gì nữa cả! Tối nay anh mời, em muốn ăn gì cứ ăn thoải mái.”



“Anh nói thật à?” Giọng Tố Diệp nghẹn ngào.



“Thật mà! Em tự soi gương đi, gầy rộc cả đi rồi.”



“Không phải… ý tôi là chuyện anh bảo đãi tôi ấy.” Cô cố gắng nén nước mắt, hỏi.



Kỷ Đông Nham gật đầu lia lịa: “Anh lừa em làm gì? Yên tâm đi, anh mời!”



“Thế thì gọi thêm hai phần pho mát, năm phần gan ngỗng. Cả món nấm xào măng của nhà hàng này cũng được lắm, gọi một phần đi.”



Kỷ Đông Nham ngỡ ngàng nhìn cô. Chẳng phải đang rất đau lòng sao? Buồn mà ăn được nhiều thế à?



Lát sau anh ta thở dài ngao ngán: “Kiếp trước anh đúng là mắc nợ Niên Bách Ngạn rồi, kiếp này còn phải bỏ tiền ra dỗ phụ nữ giúp anh ta.”



“Anh nói gì cơ?” Cô nghe không rõ.



“Không có gì!” Kỷ Đông Nham vội gọi người quản lý tới.



Ăn uống một bữa thỏa thuê tới tận hơn tám giờ tối. Tố Diệp có vẻ rất thích thú món gan ngỗng ở đây, ăn nhiều thế mà không chê ngán. Kỷ Đông Nham cũng kiên nhẫn, ngồi bên uống rượu nói chuyện với cô.



Ngoài cửa sổ đèn hoa rực rỡ, xe cộ tấp nập. Trong phòng là tiếng nhạc tao nhã, nhẹ nhàng, hoàn toàn cách biệt với dòng xe đông đúc chen nhau chưa ngớt. Kỷ Đông Nham đang định nhắc Tố Diệp vẫn nên ăn uống điều độ một chút, kết quả liền nhìn thấy hai người phục vụ dẫn theo một đoàn khách đi vào trong phòng với dáng vẻ cung kính, khép nép. Dáng hình của hai người đàn ông đi đầu tiên khiến nụ cười trên môi Kỷ Đông Nham khựng lại.



Tố Diệp nãy giờ vẫn cắm cúi ăn, không chú ý tới sự thay đổi nét mặt của Kỷ Đông Nham. Khi cô đút nốt miếng gan ngỗng cuối cùng vào miệng, bỗng nghe thấy anh ta thủ thỉ: “Thời buổi bây giờ đúng là không thể nói xấu sau lưng người khác được.”



Nghe xong câu ấy, cô giật nảy mình, ngước mắt lên đã không còn nhìn thấy điệu bộ nhắng nhít của Kỷ Đông Nham nữa. Cô nhìn theo ánh mắt anh ta, suýt nữa thì phun cả miếng gan ngỗng ra ngoài. Cô quay đầu lại rất nhanh, thấp giọng hỏi: “Ai cho anh nhắn weichat đấy hả?”



“Trời đất làm chứng, anh không hề nhắn.” Kỷ Đông Nham cũng thì thà thì thầm.



Trong đầu Tố Diệp chỉ còn hình ảnh kinh người vừa rồi. Cô không ngờ lại bắt gặp Niên Bách Ngạn ở đây. Bên cạnh anh còn có bảy, tám người, đều quần Âu áo vest là lượt, chắc chắn nếu không phải khách hàng thì cũng là người của ngân hàng, tóm lại là đi tiếp khách. Trong bao nhiêu người như vậy, cô vừa liếc mắt lập tức nhận ra anh.



“Anh ấy nhìn thấy chúng ta chưa?” Cô hỏi với giọng nhỏ xíu. Cô quay lưng về phía anh, thế nên chỉ biết nhìn Kỷ Đông Nham.



“Nhìn thấy rồi!”



Tim Tố Diệp bắt đầu đập thình thịch, bàn tay cầm dĩa cũng run lẩy bẩy. Cô rất muốn, rất muốn gặp anh. Mấy hôm nay ngồi đợi điện thoại, cô sắp phát điên rồi. Nhưng tới giây phút anh thật sự xuất hiện, cô lại hoảng loạn, luống cuống không biết nên làm thế nào.



“Bây giờ tôi đi liệu còn kịp không?”



“Muộn rồi.”



“Hả?”



“Anh ta đang đi về phía chúng ta rồi!” Kỷ Đông Nham hờ hững đáp.