Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 6257 : Trừ phi bố mẹ chết
Ngày đăng: 11:47 19/04/20
Tố Diệp từng được chứng kiến sự nghiêm túc của Tố Khải. Vì thế trong công việc, cô cho rằng nó chắc chắn có thể được coi là một người cảnh sát tốt và trách nhiệm nhất. Với độ tuổi của Tố Khải, có thể nhẫn nhịn làm gián điệp ở biên giới Vân Nam bao nhiêu năm nay, liều mạng trà trộn vào tổ chức buôn bán ma túy, thật sự nó đã đánh cược tất cả. Cô biết Tố Khải từ lâu đã có ước mơ làm cảnh sát, nhưng chưa bao giờ biết tại sao nó nhất định phải làm ngành chống tội phạm ma túy. Đã từng không ít lần cô cũng hỏi nó lý do nhất định dấn thân vào một công việc nguy hiểm như vậy. Nó chỉ khẽ trả lời: Em không làm thì cũng có người phải làm thôi!
Thế nên trước nay cô rất khâm phục sự tận tụy phải đánh đổi bằng cả mạng sống ấy. Nó nói nó đã yêu một người con gái. Câu nói này từ miệng một người chân thành như nó, Tố Diệp thực sự tin rằng nó sẽ một lòng một dạ. Cô cũng từng do dự, nghĩ xem hai đứa chúng nó liệu ở bên cạnh nhau có thật sự thích hợp hay không. Nhưng giờ cô không còn lo lắng nữa. Cô cảm thấy chỉ cần hai người được tự do yêu hết mình, sẽ mạnh mẽ hơn bất kỳ điều gì.
Tố Khải nắm chặt tay Diệp Lan, nhìn Phương Tiếu Bình và Tố Đông bằng ánh mắt kiên định: “Thật ra Diệp Lan chính là…”
“Để em nói đi!” Diệp Lan run rẩy ngắt lời Tố Khải. Có những chuyện cô nghĩ tự mình nói ra sẽ tốt hơn.
Tố Khải ngừng lại, nhìn cô, một lúc sau mới gật đầu. Tố Đông và Phương Tiếu Bình không biết hai đứa này có chuyện gì khó nói, nên rất tò mò, đều nhìn họ đợi câu tiếp theo. Diệp Lan ngước mắt lên nhìn Tố Diệp. Tố Diệp khẽ gật đầu cổ vũ con bé.
“Thưa chú, thưa cô! Thật ra…” Cô quay đầu nhìn về phía gương mặt rạng rỡ của Phương Tiếu Bình và Tố Đông, liếm môi, lấy dũng khí: “Bố cháu chính là Diệp Hạc Thành, mẹ là Nguyễn Tuyết Cầm.” Dứt lời, bàn tay dưới gầm bàn càng bám riết lấy Tố Khải như đang chuẩn bị đón một trận cuồng phong sắp dội xuống.
Chờ đợi cùng cô còn có Tố Khải và Tố Diệp.
Không hề sai, Phương Tiếu Bình và Tố Đông sau khi nghe những lời của Diệp Lan, nụ cười nơi đáy mắt đóng băng lại, như nước thủy triều từ từ rút xuống. Tuy rằng bọn họ không quen thuộc với cái tên Diệp Lan lắm, dù đã nghe qua chẳng thể nhớ trong đầu. Nhưng đối với Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm thì ký ức vẫn còn rõ mồn một. Nó như hai viên đá tảng ném thẳng xuống mặt hồ phẳng lặng.
Đôi đũa trượt khỏi tay Phương Tiếu Bình, rơi lạch cạch xuống đất. Tố Diệp đang định đứng dậy, Diệp Lan đã vội vàng cúi xuống nhặt lên. Sau khi lau sạch sẽ cô dè dặt đặt trước mặt Phương Tiếu Bình: “Thưa cô…”
Phương Tiếu Bình nhìn Diệp Lan chằm chằm, không nói một câu. Chẳng trách bà lại thấy nó quen mắt đến thế. Thì ra cũng là người nhà họ Diệp! Sắc mặt Tố Đông cũng không thoải mái cho lắm, nhưng ông không biểu lộ quá nhiều. Tố Khải cũng đã đoán trước sẽ xảy ra tình huống này. Một lần nữa anh nắm lấy tay Diệp Lan, nhìn bố mẹ, trịnh trọng nói: “Bố mẹ! Con biết gia cảnh của Lan Lan có hơi khó xử một chút. Nhưng chúng con thật lòng yêu thương nhau. Nếu nhận được lời chúc phúc của bố mẹ, dĩ nhiên là rất tốt. Nhưng dẫu không được bố mẹ chấp thuận, thì thân phận và gia đình của cô ấy cũng không ảnh hưởng một chút nào tới tình yêu của con.”
Diệp Lan đứng bên, chẳng mấy chốc khóe mắt đã ửng đỏ, nước mắt dâng trào.
Tố Khải không còn lời nào để nói, chỉ biết chau mày.
“Mẹ nói cho mày biết, Tố Khải! Mày mà còn tiếp tục qua lại, dây dưa với nó, thì đừng có nhận bố nhận mẹ nữa.” Phương Tiếu Bình cũng hằn học ngồi xuống sofa.
Tố Khải lên tiếng, đang định tranh cãi, Tố Diệp lập tức xen vào: “Thôi được rồi, được rồi. Mợ nguôi giận đi! Dù có chia tay, mợ cũng phải cho Tố Khải một chút thời gian chứ.”
“Chị…”
“Im lặng!” Tố Diệp trừng mắt ra hiệu cho cậu.
Phương Tiếu Bình nghe xong câu ấy mới bình tĩnh lại một chút: “Nhanh chóng cắt đứt đấy!” Dứt lời, cũng đứng dậy đi về phòng.
Phòng khách chỉ còn lại Tố Khải và Tố Diệp. Thấy cậu mợ đã vào phòng, Tố Diệp mới ngồi sụp xuống sofa, lau mồ hôi trên trán, cảm thán: Còn mệt hơn cả một ngày làm việc của chị!
Tố Khải cũng mệt mỏi, một lúc sau cậu ngồi xuống bên cạnh chị, thở dài: “Em không chia tay với cô ấy đâu!”
Tố Diệp chu môi: “Hôm nay dù em có nói kiểu gì, cậu mợ cũng không đồng ý, vẫn nên áp dụng chính sách mềm mỏng, lung lạc là hơn. Dù sao thì họ cũng vừa mới biết chuyện này, phản ứng đầu tiên chắc chắn là phản đối kịch liệt. Cứ từ từ!”
“Từ từ được sao?” Tố Khải nhìn cô: “Chị đừng quên giờ hai chúng ta cùng hội cùng thuyền. Chị mà không mau nghĩ cách đi, tới lúc đó ngay cả chuyện của chị cũng khó đấy!”
Ánh mắt Tố Diệp dần dần tối đi. Tố Khải thấy vậy bèn hỏi cô có chuyện gì. Cô lắc đầu nói không sao, rồi lại an ủi Tố Khải: Chúng ta cùng nghĩ cách vậy! Tố Khải nhận ra chị mình có tâm sự, nhưng vì chị không chủ động nói nên cũng chỉ biết lặng im…