Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 126 : Bàn ăn tình nhân không cho phép có kẻ thứ ba

Ngày đăng: 11:45 19/04/20


Ờ…



Một Tố Diệp ngày thường vẫn mồm mép lanh lợi giờ lại hơi ngập ngừng. Cô khẽ cụp mắt, nét mặt ít nhiều có vẻ xấu hổ. Vì Đinh Tư Thừa ngồi bên cạnh cô, đương nhiên sẽ nhìn thấy toàn bộ biểu cảm của cô. Hàng mi dài của cô mơ hồ run rẩy. Những nét sắc sảo ngày thường rèn luyện giấu đi đâu hết. Một sự gượng gạo rất tự nhiên bất giác lộ ra vẻ dịu dàng xinh xắn của người con gái.



“Sao vậy?” Anh mải miết nhìn cô, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn, trong lòng dâng lên một sự xúc động khó diễn tả. Cảm giác này giống như ở nước ngoài, mỗi lần anh nhìn thấy cô tập trung suy nghĩ hay cô đơn. Nó khiến anh rất muốn ôm chặt lấy cô, bảo vệ cô. Cô là học trò của anh. Anh có khao khát được che chở cho cô cũng là chuyện rất bình thường. Đây là lý do duy nhất anh dùng để tự thuyết phục bản thân cho những thay đổi tâm trạng trong lòng mình.



Nhưng sự ngượng ngập ấy nhanh chóng tan biến, cô cười rạng rỡ: “Thật ra cũng không có gì. Em chỉ là… à… xem mấy bộ phim cấp ba Lương Hiên hay xem.” Thật ra nói những lời này trước mặt một người đàn ông đúng là rất kỳ quặc.



Đinh Tư Thừa không ngờ cô lại làm vậy, sau một lúc ngớ người, anh không nhịn được cười, vô thức đưa tay lên xoa đầu cô: “Con bé này!” Trong lời nói mơ hồ có thêm một sự cưng chiều.



Động tác thân mật của anh khiến trái tim Tố Diệp thắt lại. Cô nhanh chóng mượn cớ đi rót nước để đứng dậy, rời xa phạm vi xung quanh Đinh Tư Thừa, mỉm cười nói: “Không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào là anh dạy em mà.” Cô ghét bản thân mình, vì chỉ mới vài giây trước đó cô đã có chút mê muội.



Đinh Tư Thừa nhìn theo bóng cô. Dáng hình cùng mái tóc buông thõng thực sự khiến người ta yêu mến. Khoảnh khắc này anh mới phát hiện mình thực sự rất nhớ cô, vô cớ nảy sinh một cảm giác bất thường trong lòng, vội đứng dậy: “Tố Diệp…”




Lâm Yêu Yêu níu chặt cô: “Mình làm nhiều món cậu thích ăn lắm, cậu đừng làm mình mất hứng chứ.”



“Đồ ngốc, mình có việc thật mà.” Tố Diệp cố làm ra vẻ vội vã, giơ tay nhìn đồng hồ: “À, chính là anh Niên đó ấy, mình còn phải nộp báo cáo cho anh ta, đã hẹn trước rồi.” Cô thề là chỉ lấy Niên Bách Ngạn ra làm bia đỡ đạn, mặc dù mục đích có đáng xấu hổ một chút.



Lâm Yêu Yêu nhất thời phấn khích hét lên: “Cậu và anh ta có tiến triển sao?”



“Có tiến triển gì vậy?” Rõ ràng là Đinh Tư Thừa chẳng vui chút nào.



“Tư Thừa, anh không biết đâu. Tố Diệp và anh Niên đó có duyên lắm. Anh Niên vừa cao ráo, tuấn tú, lại giàu có, bọn họ…”



“Được rồi, được rồi, cô Lâm! Cậu đừng có bốc phét chuyện của mình nữa được không? Mình phải đi đây, thật sự không kịp nữa rồi.” Tố Diệp không cho hai người họ cơ hội nói thêm, lao vút đi như một làn khói.



“Đồ khờ này! Còn nói mình trọng sắc khinh bạn, cậu cũng thế còn gì.” Lâm Yêu Yêu dậm chân bình bịch.



Đinh Tư Thừa chỉ im lặng, ánh mắt không rời khỏi hướng Tố Diệp vừa biến mất, dần dần, lông mày anh nhíu chặt lại.