Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 6261 : Mạng sống là của anh
Ngày đăng: 11:47 19/04/20
Trung thu, thời kỳ “cua béo cúc gầy”, bầu không khí đượm hương hoa quế ngọt ngào.
Ngày đầu tiên được nghỉ, Tố Diệp đã vội tới bệnh viện từ sớm. Hôm nay là ngày Lâm Yêu Yêu xuất viện. Ông bà Lâm vẫn rất chú trọng tới truyền thống của người Trung Quốc: Người tốt không được ở lại bệnh viện đón Tết. Vì thế sau khi hỏi ý kiến bác sỹ điều trị chính, được biết sức khỏe của Lâm Yêu Yêu đã hồi phục khá tốt, họ bèn dự định làm thủ tục cho cô ấy ra viện trước khi tới tết Trung thu. Đinh Tư Thừa còn tới bệnh viện sớm hơn cả Tố Diệp. Khi Tố Diệp đi vào phòng, Đinh Tư Thừa đã đi làm những thủ tục có liên quan. Ông Lâm đang phụ cô ấy thu dọn đồ đạc. Bà Lâm sắp đồ ăn sáng cho Yêu Yêu, vừa chào Tố Diệp vừa không ngớt lời trách mắng Đinh Tư Thừa: Giờ còn tỏ ra ân cần niềm nở cái nỗi gì? Đây là con gái tôi không sao, nó mà có mệnh hệ gì nó chắc chắn không xong với tôi đâu.
Ông Lâm đứng bên cạnh chau mày nói với bà: Chẳng phải con gái tai qua nạn khỏi rồi sao, bà đừng có cằn nhằn nữa. Bà Lâm lại hậm hực với ông Lâm mấy câu. Tố Diệp cũng biết hai người họ thường ngày đã thích cãi vặt, cũng không đến mức cãi nhau to. Cô bèn đề nghị đưa Lâm Yêu Yêu ra vườn hoa dạo chơi. Dù sao cũng khá nhiều người làm thủ tục ra viện, trong chốc lát không thể xong ngay, ra ngoài hít thở không khí một chút.
Lâm Yêu Yêu đồng ý. Tố Diệp bèn cầm áo khoác đưa cô ấy ra ngoài.
Trong vườn hoa của bệnh viện, các bệnh nhân đi tản bộ đã ít hơn rất nhiều so với mấy hôm trước. Có lẽ những người đỡ một chút đều đã làm thủ tục xuất viện, về nhà chuẩn bị đón Trung thu. Không gian bỗng trở nên vắng vẻ đi nhiều. Không khí hơi lành lạnh, nhưng trời trong mây nhẹ cũng xác định hôm nay thời tiết đẹp. Bầu trời xanh thẳm, cao vời vợi, như sắc màu của biển, khiến người ta chìm đắm.
Họ tìm một chiếc ghế gỗ ngồi xuống. Đúng lúc này mặt trời cũng đã lên cao. Sắc hoa quế vàng ruộm dưới nắng thu càng tỏa hương nồng nàn. Lâm Yêu Yêu khá thích mùi hương này, mỗi lần tới vườn hoa cô ấy lại ngắm hoa quế rất lâu. Tố Diệp nói chuyện phiếm với Lâm Yêu Yêu một lúc, rồi âm thầm làm một bài trắc nghiệm tâm lý cho cô ấy, cảm thấy cô ấy đã dần dần thoát khỏi tâm trạng xấu thì vô cùng yên tâm. Nhất là khi cô nhắc tới kỳ thi mà cô ấy sắp phải đối mặt, Yêu Yêu thể hiện rõ ràng sự kỳ vọng của mình. Điều đó khiến Tố Diệp cảm thấy, bất luận là cơ thể hay tâm lý, cô ấy cũng đã bình phục rất tốt.
Được một lúc, điện thoại của Tố Diệp vang lên. Cô rút ra liếc nhìn rồi dặn dò Yêu Yêu cứ ở yên đây đợi mình, cô đi nhận điện thoại. Yêu Yêu gật đầu.
Vườn hoa cực kỳ yên tĩnh. Lâm Yêu Yêu ngồi trên chiếc ghế gỗ trắng sưởi nắng. Cô lại không kiềm chế được, bốc những cánh hoa quế lên tay vân vê. Cô đặt chúng trong lòng bàn tay, khẽ hít hà. Mùi hương ấy khiến lòng cô ấm áp hơn. Nhưng vẫn có một cơn gió bất giác thổi tới, lướt qua bờ vai cô, chiếc áo khoác trên người chợt rơi xuống thảm cỏ.
Lúc này Lâm Yêu Yêu mới nhận ra vai mình hơi lạnh, thấy áo khoác rơi cô bèn cúi xuống định nhặt lên. Ai ngờ có người đã nhanh hơn cô một bước. Là một người đàn ông. Anh khom lưng xuống, giơ bàn tay lớn ra giúp cô nhặt chiếc áo lên. Một giây sau, vai cô ấm hẳn lên, chiếc áo đó một lần nữa được khoác lên người. Cô ngồi dậy, lúc đó mới nhìn rõ người vừa tới, là Diệp Uyên.
Diệp Uyên nhìn cô, chỉ còn lại duy nhất sự đau đớn.
Ngoài cửa vườn hoa, Tố Diệp đứng lặng nhìn đôi nam nữ ngồi trên chiếc ghế trắng dưới cảnh lá bay ngập trời xa xa. Không hiểu sao, trước nay cô vẫn luôn cảm thấy Lâm Yêu Yêu đứng bên cạnh Đinh Tư Thừa có thể hình dung bằng cụm từ “trai tài gái sắc”. Nhưng khi cô ấy ngồi cạnh Diệp Uyên dường như còn bắt mắt hơn nữa. Diệp Uyên và Đinh Tư Thừa mang lại cho người ta hai cảm giác khác nhau. Đinh Tư Thừa rất nho nhã, phong độ, hệt như một mỹ nam bước ra từ câu chuyện cổ tích. Còn Diệp Uyên cao lớn, vạm vỡ, có sự rắn rỏi và chính trực của đàn ông phương Bắc. Anh ấy giống một vị anh hùng trên màn ảnh Hollywood hơn.
Tố Diệp bỗng nhiên cảm thấy, thật ra Lâm Yêu Yêu cần một người anh hùng hơn.
Chỉ tiếc Diệp Uyên là một anh hùng phong lưu. Đây là một sự thật không thể che giấu. Nhưng khoảng thời gian này, người anh hùng ấy đích thực đã chịu không ít thiệt thòi, bị Lâm Yêu Yêu giày vò đến sức cùng lực kiệt. Đến nỗi một người trước giờ ngạo mạn ngỗ ngược như anh ấy lại phải hạ mình cầu xin cô, mong Tố Diệp tạo cho anh ấy một cơ hội được gặp riêng Lâm Yêu Yêu.
Thế nên hôm nay cô đã cho anh ấy cơ hội này.
Cũng vì thế, khi Đinh Tư Thừa làm thủ tục xong quay trở lại vườn hoa tìm hai người họ, nhìn thấy cảnh tượng ấy định xông tới, Tố Diệp đã giữ chặt tay anh ta lại, ngăn chặn hành vi đó.
Sắc mặt Đinh Tư Thừa rất khó coi, biểu cảm cũng không mấy dễ chịu: “Sao hắn ta lại tới đây?”
Tố Diệp nhìn về phía xa, chầm chậm nói: “Anh không quan tâm tới cô ấy, chẳng lẽ còn không cho phép người khác quan tâm hay sao?”
Đinh Tư Thừa nghẹn lời.