Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 6264 : Khiến người ta không thể rời mắt
Ngày đăng: 11:47 19/04/20
Cô bước xuống giường, mở tung cửa sổ. Phía dưới, nằm đối diện khu nhà chính là vườn hoa. Lá cây ngô đồng đã thay màu. Phóng tầm mắt ra ngoài chỉ rợp trời một sắc vàng đậm đà như sắc màu của một bức tranh sơn dầu. Hôm nay không phải ngày có sương mù âm u nên ánh nắng cũng rực rỡ, làm vui lòng người. Mặt trời xuyên qua những kẽ lá, chấm lên mặt đất những vệt loang lổ vàng ươm. Trong vườn hoa có những người lớn tuổi đẩy xe đưa những đứa trẻ đi tản bộ. Xa xa có hai chú chó Spitz đang nô đùa với nhau. Kỳ nghỉ này khiến tất cả cảnh vật đều nhuốm một màu lười biếng.
Bầu không khí trong lành ùa vào phòng. Tố Diệp hít sâu một hơi, tâm trạng cũng theo đó tốt hẳn lên. Cô lập tức chạy vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt, rồi đắp mặt nạ để làn da trong mùa thu khô hanh có được sự chăm sóc dễ chịu nhất, cuối cùng là trang điểm. Cô chuyên tâm đánh phấn, vì Nguyễn Tuyết Mạn cũng là vì Niên Bách Ngạn. Cô phải để cho Nguyễn Tuyết Mạn biết bản thân mình vẫn còn mơn mởn. Bà ta càng thê thảm thì cô càng phải xinh đẹp. Đương nhiên, nói vậy nhưng mục tiêu lớn nhất của cô vẫn là anh.
Cô không muốn mang một khuôn mặt tiều tụy tới gặp anh.
Dĩ nhiên cũng không được trang điểm quá đậm. Tố Diệp chỉ phủ qua một lớp phấn. Trong gương chẳng mấy chốc đã xuất hiện một người con gái xinh đẹp. Gương mắt nhỏ nhắn hơi đỏ hồng, không còn nhìn thấy một lỗ chân lông, như vậy nhìn vào tạo cảm giác non nớt mà kiều diễm. Khóe mắt được vẽ thêm mấy nét. Mắt cô vốn đã to, thế nên kẻ mắt không cần kéo dài men theo đuôi mắt, chỉ cần chấm thêm mấy nét tại đó là được. Như thế đôi mắt to tròn càng thêm long lanh. Vì chỉ trang điểm tự nhiên, nên cô cũng chọn loại son nhẹ nhàng, tô đơn giản lên cánh môi vốn đã hồng hào. Cả người cô giờ trông gọn gàng sạch sẽ như một con búp bê sứ.
Trang điểm đã nhạt thì lựa chọn quần áo càng phải cố gắng có sự đối lập về màu sắc, nếu không cả người trông sẽ tái nhợt. Tố Diệp chạy tới phòng thay đồ, gần như mang hết các trang phục mùa thu ra ướm. Cô thử lần lượt trước gương. Tới hôm nay cuối cùng cô cũng hiểu ra tại sao con gái lúc nào cũng cảm thấy quần áo trong tủ không đủ. Trang điểm không mất nhiều thời gian, nhưng thử đồ ngốn mất của cô nửa tiếng đồng hồ.
Cô rất muốn hôm nay sau khi gặp Niên Bách Ngạn, sẽ tạo cho anh một ấn tượng khó quên. Cô phải thật xinh đẹp khi đứng trước mặt anh để anh không thể rời mắt khỏi mình. Càng nghĩ vậy Tố Diệp lại càng hồi hộp. “Phụ nữ làm đẹp để làm vui người trong lòng”, câu này không sai chút nào.
Sau cùng Tố Diệp cũng quyết định được trang phục của mình.
Bên trên là một chiếc áo sơ mi cổ tròn kiểu Hàn Quốc thuần màu, bên dưới kết hợp với chiếc váy ngắn bằng lông màu xám nhạt mà cô mua tại Italia, cùng với chiếc quần tất hơi mỏng. Ở giữa eo đeo thêm chiếc thắt lưng mảnh màu vàng nghệ điểm xuyết. Bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông màu xanh lá đang mốt trong mùa thu. Cô đeo một chiếc túi xách thời trang cùng một hệ màu với thắt lưng, như vậy sẽ toát lên cảm giác sành điệu mà trẻ trung.
Mái tóc dài được búi lên đơn giản, tạo hiệu ứng uể oải mà vẫn dễ thương. Bên tai không đeo bất kỳ trang sức nào. Riêng đường cong hoàn hảo và những lọn tóc thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện cũng đã đủ mê người. Nhưng trên cổ cô chọn một sợi dây chuyền đơn giản, chỉ thoáng lấp lánh cũng thu hút ánh nhìn.
Cô đứng trước gương, hài lòng ngắm nghía bản thân mấy lượt nữa rồi mới đi giày, rời khỏi nhà.
Dọc đường, Tố Diệp gọi điện cho mợ, nói dối là mình phải tới nhà một người bạn, không thể về nhà ăn cơm được. Mợ cũng không hề nghi ngờ, chỉ dặn dò cô mấy câu rằng phải mặc thêm quần áo rồi cúp máy. Lúc này hẵng còn sớm, Tố Diệp lái xe tới trung tâm thương mại hôm qua cô và mợ tới, đỗ lại rồi đi vào trong.
Đi thang máy lên tầng ba, cô bước vào một cửa hàng bánh ngọt. Bên trong được trang trí rất thơ mộng và huyền ảo, tựa như một ngôi nhà bánh kem bước ra từ câu chuyện cổ tích khiến người ta phải dừng bước ngắm nhìn. Đây cũng là lý do hôm qua cô đứng lại ngắm nó rất lâu.
Bước vào trong, xộc vào mũi cô là mùi hương bánh gato và mùi kem ngọt ngào, nồng đậm. Những chiếc bánh gato một tầng lộng lẫy được đặt trong tủ kính thủy tinh trong suốt trông vô cùng hấp dẫn. Tố Diệp từ từ lựa chọn rất lâu, cuối cùng cũng ưng ý một chiếc không quá ngọt nhưng trông lại rất ngon. Lúc thanh toán cô còn đặc biệt dặn dò nhân viên cửa hàng nhất định phải gói thật đẹp.
“Anh ấy chỉ nhìn mỗi mình chị thôi.” Diệp Lan giải thích cho cô nghe: “Lần đó lên xe rồi, chẳng phải anh ấy ngồi đằng trước sao. Em nhìn thấy anh ấy chỉnh gương chiếu hậu tới vị trí có thể nhìn được chị.”
Hô hấp của Tố Diệp trở nên dồn dập.
Phòng khách nhà họ Diệp, quả nhiên rất ngăn nắp gọn gàng. Quản gia và mấy người làm thấy Tố Diệp liền chào hỏi, gọi cô là “cô hai” rất lễ phép. Phòng khách thơm nức mùi hoa quế, mùi hương của gia đình.
Không thấy bóng dáng Niên Bách Ngạn đâu, chỉ thấy Nguyễn Tuyết Cầm đang căn dặn đám người làm việc này việc kia. Sau khi thấy cô tới, bà ta mỉm cười: “Con tới rồi đấy à! Bố con ngóng con lâu lắm rồi đấy.” Dứt lời, bà ta gọi quản gia tới: “Mau lên nhà báo với ông chủ, nói Tiểu Diệp tới rồi.”
Người quản gia gật đầu rồi vội vàng lên gác thông báo.
“Nào, nào, nào! Uống tách trà đi!” Nguyễn Tuyết Cầm dường như không hề gượng gạo với cô vì chuyện hôm qua, ngược lại bà ta rất nhiệt tình, đích thân tiếp trà cho cô.
Tố Diệp giả bộ từ chối, rồi cũng từ từ nhấm nháp. Cô tỏ ra thờ ơ với sự nồng nhiệt của bà ta, ánh mắt nhìn ngó khắp nơi, tìm kiếm bóng hình anh.
Có người xuống nhà, là Diệp Hạc Thành. Thấy Tố Diệp tới, ông ta bèn mỉm cười gọi cô. Tố Diệp ậm ừ coi như đáp lại, cũng chẳng nhìn ngang nhìn dọc nữa, chỉ chúi đầu vào uống trà.
Lại một, hai phút nữa trôi qua, khi khoang miệng của cô đang ngập hương trà thì bỗng nghe thấy từ trên gác vọng xuống một giọng nói mừng rỡ: “Tiểu Diệp!” Ngay sau đó là tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
Tố Diệp ngẩng đầu lên nhìn, cả người chợt cứng đờ, ánh mắt lướt qua Diệp Hạc Phong, dừng lại trên người Niên Bách Ngạn, nhất thời cứ nhìn mãi không chớp mắt.
Xem ra hai người họ đã bàn chuyện xong, vừa từ phòng sách đi ra. Niên Bách Ngạn đi theo sau Diệp Hạc Phong. Hôm nay anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, bên ngoài có thêm chiếc áo len mỏng cổ trái tim màu kem, thắt một chiếc cà vạt màu đen chấm trắng, ngoài cùng là chiếc áo vest màu đen. Phía dưới anh mặc chiếc quần dài len màu xám đậm. Có màu sáng làm nền, trông anh không mất đi vẻ phong độ. Có màu tối đối lập, cả người anh trông lại càng trầm ổn, anh tuấn.
Đó là hình bóng đã quanh quẩn trong đầu Tố Diệp mấy ngày hôm nay, nhưng được nhìn người thật cô vẫn kinh ngạc, xúc động như lần đầu gặp gỡ. Anh đích thực là một người đàn ông ưu tú khiến phụ nữ phát cuồng. Anh bước từng bước điềm đạm xuống nhà. Khi ánh mắt anh bình thản dừng lại trên người cô, Tố Diệp cảm thấy giây phút ấy tim cô như bay ra ngoài…