Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 6266 : Tốt với em vợ hơn cả vợ mình
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
Tố Diệp không ngờ anh lại nói như vậy. Cô ngước mắt nhìn anh, nhưng anh không còn nhìn cô nữa, mà cúi đầu từ tốn uống trà. Tách trà đã cạn, Diệp Ngọc lại ngoan ngoãn rót đầy cho anh.
Cô nhìn đi chỗ khác, hít thật sâu để đè nén sự ngột ngạt trong lòng.
Lúc này Diệp Ngọc mới lên tiếng, giọng nói rất dịu dàng nhưng lộ rõ vẻ ganh ghét: “Diệp Lan! Em thân với chị hai như thế từ khi nào vậy?”
Diệp Lan còn chưa kịp trả lời, Tố Diệp đã từ tốn tiếp lời cô ta: “Hết cách thôi, ai bảo tôi và Diệp Lan đã đạt được một thỏa thuận ngầm.” Dứt lời, cô cầm một quả táo lên tay, tung hứng lên xuống hai lần rồi cắn một miếng hơn phân nửa.
Diệp Ngọc nghe xong chẳng hiểu chuyện gì, Niên Bách Ngạn cũng hơi nhướng mày. Tố Diệp không quan tâm tới họ, giơ tay bá vai Diệp Lan: “Em nói đi!”
“Đương nhiên rồi!” Diệp Lan vô cùng hợp tác, lắc lắc ngón tay trước mặt Diệp Ngọc: “Ý của thỏa thuận ngầm là… không thể nói cho mọi người biết được.”
“Hai cái đứa này!” Diệp Hạc Phong ngồi bên cười sảng khoái.
Còn Niên Bách Ngạn hình như nghĩ ra chuyện gì đó, bờ môi anh ẩn hiện một nụ cười.
Diệp Lan lại làm nũng Tố Diệp: “Chị hai thân yêu! Nể tình hai chúng ta là quân đồng minh, chị tiết lộ cho em biết chiếc áo khoác này chị mua ở đâu đi. Em cũng muốn mua một chiếc, nhìn đẹp chết đi được!”
Tố Diệp nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Màu này không hợp với em đâu, đừng mua!”
“Ai nói vậy! Màu này tôn da lắm mà. Với lại, màu này năm nay đang mốt. Em thấy tuần lễ thời trang bên Milan có rất nhiều kiểu điều sử dụng tông màu này.” Diệp Lan bắt đầu lắc lắc cánh tay cô: “Chị gái tốt! Nói cho em biết đi!”
“Cái này…” Tố Diệp lại chợt ấp úng, nửa ngày một thốt ra được một câu: “Đây là áo người khác tặng, không mua được ở Bắc Kinh đâu.”
“Đại gia à! Em thấy thiết kế và chất liệu này chắc chắn không rẻ đâu. Chị mặc lại vừa như in, nhất định là đặt may rồi. Ai mà hiểu chị thế?” Hiếm khi nào Diệp Lan lại cố chấp không chịu buông tha như vậy.
Bà ta khó chịu ngồi bên cạnh Diệp Hạc Phong. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp tức tối, trước đây còn chào hỏi đại khái, hôm nay hoàn toàn coi cô như người vô hình.
Tố Diệp cũng chẳng hơi đâu quan tâm.
Cô bị sắp xếp ngồi bên tay trái Diệp Hạc Phong, bên cạnh là Diệp Uyên, rồi tới Diệp Lan và Nguyễn Tuyết Cầm. Bên tay phải ông là Nguyễn Tuyết Mạn, tới Diệp Hạc Thành, Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc. Thế nên Tố Diệp chỉ cần ngẩng lên là có thể chiêm ngưỡng gương mặt bánh bao của Nguyễn Tuyết Mạn, liếc mắt là nhìn được về hướng của Niên Bách Ngạn.
Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ, điện thoại của Tố Diệp chợt rung lên, cô cúi đầu xuống, lấy ra xem, ai ngờ là Diệp Lan. Cô không nhìn được nét mặt của Diệp Lan, nhưng cũng có thể đoán ra biểu cảm của con bé, thể hiện cả trong đoạn tin ngắn ngủi chỉ một câu: Chị thấy giống bánh mỳ hơn hay giống bánh bao hơn? Sau đó là một hàng icon mặt quỷ.
Tố Diệp vốn còn đang nhịn, bị Diệp Lan kích thích, cuối cùng không chịu nổi cô phải phì cười thành tiếng. Sau khi thấy mọi người nhìn về phía mình, cô vội nghiêm túc trở lại, nhanh chóng gõ một dòng tin trả lời: Giống bánh bao chứ! Cái loại nhân dưa chua, từ xa đã ngửi thấy mùi ấy!
Thế là cô nghe thấy Diệp Lan đầu kia cũng khúc khích.
Nguyễn Tuyết Mạn ngồi đối diện tức giận, đập tay xuống bàn, chỉ vào Tố Diệp và Diệp Lan: “Hai đứa chúng bay cười cái gì? Có phải đang cười tao không?”
Diệp Lan không ngừng xua tay: “Không, không, không! Vừa rồi con chỉ chợt nhớ tới một chuyện hài thôi.”
“Thế thì nhất định là mày đang cười tao!” Nguyễn Tuyết Mạn dồn mọi bực tức lên đầu Tố Diệp.
Tố Diệp còn lâu mới nhịn bà ta. Còn chưa đợi mọi người động đũa, cô đã kéo một suất món “Phật leo tường” tới, từ từ mở nắp, hít một hơi, đầu không ngẩng lên: “Tôi đang cười bà đấy, thì sao nào? Nếu không có người tài xế hôm qua, e là hôm nay toàn thể nhân dân Trung Quốc đều đang cười bà.” Nói tới đây cô mới ngẩng đầu nhìn bà ta: “À đúng rồi! Bà còn phải cảm ơn tôi đấy, chính tôi đã bảo ông ấy ngăn không cho họ quay phim.”
“Mày…” Nguyễn Tuyết Mạn phẫn nộ. Đôi mắt bị gò má sưng vù che mất, sắp không nhìn thấy gì nữa, những vẫn cố mở to: “Mày với mợ mày giống hệt nhau đều là loại thô bạo, không nói lý lẽ!”
“Bộp” một tiếng. Diệp Hạc Phong giận dữ quát lên: “Còn chưa đủ mất mặt hay sao? Nguyễn Tuyết Mạn! Bà còn định để cái nhà này sống yên ổn không? Đầu tiên là tới Nam Phi giấu tôi làm chuyện đó, giờ lại ra đường ẩu đả như mấy mụ chanh chua. Bà con giống mẹ của hai đứa con không? Bà bảo con trai con gái biết giấu mặt đi đâu?”