Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 6273 : Kẻ buồn người vui

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Lâm Yêu Yêu đứng ngẩn ra tại đó. Cô không ngờ Diệp Uyên lại xuất hiện trong tiểu khu này. Mặc cho chiếc đèn xe đó sáng chói thế nào, cô cũng không bước tới. Hai chân như bị đóng định tại chỗ, không thể nhúc nhích. Vẫn là bà Lâm đi lên, hoài nghi hỏi: “Ấy! Người ngồi trên xe có phải Diệp Uyên không?”



Dù sao người tuổi đã cao, mắt cũng không còn tinh tường, ánh trăng lại đang mờ ảo, nên bà Lâm nhìn cũng không rõ ràng lắm. Ông Lâm nghe vợ nói vậy cũng nheo mắt nhìn qua, gật đầu: “Trông có vẻ giống đấy!”



“Aiya, bố mẹ nhìn nhầm rồi! Đi nào, chúng ta về nhà thôi!” Không hiểu sao Lâm Yêu Yêu bỗng có chút hốt hoảng. Mỗi tay cô khoác một người rồi khuyên họ đi tiếp.



“Vậy sao? Sao mẹ có cảm giác đó chính là Diệp Uyên nhỉ?” Bà Lâm nghi hoặc.



Thiện cảm bà Lâm dành cho Diệp Uyên lớn hơn rất nhiều so với Đinh Tư Thừa. Điều này xuất phát từ ngày hôm đó khi Diệp Uyên đá cửa phòng tắm, ôm Lâm Yêu Yêu cả người đầy máu tới bệnh viện. Bà Lâm sống tới tuổi này, vừa nhìn là nhận ra ngay Diệp Uyên có ý với con gái mình.



Lâm Yêu Yêu đâu có hiểu tâm ý của mẹ, cô vội vàng lảng tránh: “Không phải anh ấy đâu, mẹ nhìn nhầm rồi! Hôm nay tết Trung thu ai không ở nhà đón tết lại chạy ra đây chứ? Mau lên nhà thôi!”



Đang nói, từ xa bỗng nghe thấy Diệp Uyên gọi tên cô: “Yêu Yêu!”



Cả người Lâm Yêu Yêu cứng đờ.



“Thấy chưa, mẹ đã bảo là Diệp Uyên mà! Gọi con kìa, mau qua đó đi!” Bà Lâm vội vàng đẩy cô, rồi dặn dò: “Lát mời cậu ấy vào nhà ăn bánh Trung thu nhé!”



“Mẹ…”



“Mau đi đi! Không chừng cậu ấy tìm con có việc gấp đấy, mẹ và bố con lên nhà trước đây.” Bà Lâm nói rồi bèn chồng mình rời đi.



Lâm Yêu Yêu đứng dưới trăng rất lâu mới chậm chạp đi về phía chiếc ô tô. Cô mặc hơi phong phanh. Chỉ độc chiếc váy liền bằng len màu vàng nghệ, ở eo đeo thêm một chiếc thắt lưng xinh xẻo màu trắng, cả người trông không còn vẻ suy sụp nữa.



Diệp Uyên không xuống xe, anh vẫn ngồi yên ở ghế lái đợi cô. Tới khi Lâm Yêu Yêu đi tới trước mặt anh, đôi mắt tựa bầu trời đêm sâu thẳm ấy đã chất chứa rất nhiều tình cảm và bao lời muốn nói. Lâm Yêu Yêu đứng trước cửa xe, nhờ ánh trăng quan sát Diệp Uyên. Dưới quầng sáng bàng bạc, gương mặt anh rất rõ nét, sắc mặt hơi nhợt nhạt, ánh mắt cũng hơi mơ màng, nhưng càng tăng thêm nét quyến rũ, say đắm. Chẳng biết vì trăng hay vì nguyên nhân gì khác.



Diệp Uyên dướn người, mở cánh cửa phía ghế lái phụ, rồi thò đầu ra, dứt khoát nói: “Lên xe!”



“Có chuyện gì thì anh nói luôn đi.” Lâm Yêu Yêu vẫn bình thản, hờ hững nói.
Từng ngón tay lạnh lẽo, khiến cả người Lâm Yêu Yêu run rẩy.



Một giây sau, tay anh lần tìm được tới căn phòng ấm áp.



Lâm Yêu Yêu đờ người. Đau đớn càng làm gương mặt cô thêm khó coi.



Anh thở dài, chất giọng khản đặc vang lên bên tai cô: “Ấm quá…”



Ngón tay sốt sắng trượt đi, ham muốn trong đôi mắt càng ngày càng mãnh liệt, như một dòng nước sục sôi, làmLâm Yêu Yêu bỏng rát.



Cô đã khóc…



Từng giọt nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt.



Khi nó lăn tới môi anh, anh cũng đồng thời dừng toàn bộ động tác.



Trong không gian u tối, cô và anh dính vào nhau rất sát. Không ai cử động thêm nữa, chỉ còn nước mắt điên cuồng trào ra. Một lúc sau, Diệp Uyên rút tay về, nắm chặt lấy cằm cô, ánh mắt đầy tổn thương.



“Em ghét anh đến vậy sao?”



Lâm Yêu Yêu không nói gì, chỉ càng khóc dữ hơn.



Đây là lần đầu tiên Diệp Uyên thấy cô bất lực như vậy. Lâm Yêu Yêu trước đây luôn đối đầu với anh, không giống như tối nay, cô mang một sự bất lực khiến anh tuyệt vọng. Anh nhìn cô chằm chằm một lúc rất lâu mới ngồi lại ghế của mình, chán chường đặt tay lên vô lăng, lẩm bẩm: “Rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng hắn ta? Lâm Yêu Yêu! Anh phải làm sao em mới tin anh thật lòng yêu em?”



Nhưng Lâm Yêu Yêu chỉ lắc đầu nguầy nguậy trong nghẹn ngào, kiểu gì cũng không nói. Thật ra cô cũng không biết mình bị làm sao, một cảm giác không tên trong lòng dâng lên hóa thành nước mắt. Giống như những bi thương tích tụ lại bao năm nay ào ạt tuôn trào.



Cuối cùng Diệp Uyên cũng thỏa hiệp. Anh hít một hơi sâu rồi chỉnh sửa lại quần áo lộn xộn trên người, sau đó im lặng cho xe quay đầu, đưa cô về nhà.