Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 6290 : Niên bích tiêu
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
Tố Diệp nào lỡ lãng phí cơ hội được ở riêng cùng anh. Cô bước tới, ôm anh và lắc đầu: “Muộn thế này rồi, đừng ra ngoài nữa! Ăn mỳ gói thì có sao, đâu phải bữa nào cũng ăn. Tài úp mỳ của em số một đấy.”
Niên Bách Ngạn nhìn ra tâm tư của cô, đành cười: “Thôi được! Ở nhà ăn mỳ với em vậy.” Nói rồi anh xắn tay áo lên, dặn dò cô: “Lấy cho anh chỗ rau xanh trong tủ lạnh.”
“Hay là cứ để em làm cho.” Tố Diệp thấy vậy vội lên tiếng.
“Giúp việc cho anh!” Niên Bách Ngạn đâu có để cô động tay vào.
Tố Diệp mím môi, gật đầu. Cô đi tới trước tủ lạnh, rồi quay đầu nhìn anh: “Có bắp cải và cải cúc, anh muốn ăn loại nào?”
“Mang ra hết đi, bắp cải làm mỳ, cải cúc xào lên.” Giọng điệu của Niên Bách Ngạn cứ như một đầu bếp đích thực.
Tố Diệp mang tất cả ra.
Bên đó Niên Bách Ngạn đang đun nước, giơ tay về phía cô: “Trứng gà!”
Cô bèn dốc sức giúp việc cho anh.
Trong nhà bếp, khói bốc lên nghi ngút, làm mờ cả màn đêm ngoài cửa sổ.
Dần dần, một mùi thơm đầy hấp dẫn tỏa ra. Những món ăn vốn đơn giản rơi vào tay Niên Bách Ngạn quả nhiên có cả màu sắc, hương thơm, mùi vị. Nhưng khi đang rửa cải cúc, bất giác liếc nhìn thùng rác, tay anh bỗng khựng lại.
Thùng rác trống rỗng, chỉ độc có một chai rượu cồn nằm trơ trọi, đã không còn giọt nào.
Tố Diệp đổ mỳ ra bát xong, thấy anh đứng lặng, cô bèn đưa mắt nhìn qua, sắc mặt bỗng có chút ngượng ngập. Cô hắng giọng: “Nghe nói cải cúc phải dùng mỡ gà xào mới ngon.”
“Ừm.” Niên Bách Ngạn đáp lại một tiếng. Anh vừa rửa rau, vừa thản nhiên hỏi: “Dùng rượu cồn làm gì vậy?”
Tố Diệp nhìn về phía bóng lưng của anh, nhẹ nhàng thốt ra một chữ: “Uống!”
Vòi nước bất ngờ bị đóng lại.
Anh quay người, nhìn cô như không tin vào tai mình: “Gì cơ?”
“Lúc anh chưa tới đây, em có uống một chút rượu cồn.” Tố Diệp nhắc lại lần nữa.
Tố Diệp nhìn anh ngọt ngào: “Dĩ nhiên là phải hay rồi, toàn bài em đặc biệt lựa chọn mà.”
“Cũng có chút liên hệ với số tiền lúc trước em rút ra khỏi ví của anh.” Niên Bách Ngạn trêu chọc.
Tố Diệp chẳng hề trốn tránh: “Đúng là có liên quan! Có tiền em mới có động lực giúp anh sưu tập những bài hát hay hơn nữa.” Lúc đó cô chẳng qua chỉ ngứa tay lấy bừa. Bây giờ thì cô thực sự muốn chọn cho anh những bài hát hay nhất, để khi anh mệt mỏi, ngồi một mình trong ô tô, sẽ yên lặng lắng nghe đĩa nhạc cô tặng.
Anh bèn ôm chặt lấy cô, dịu dàng hôn lên môi.
Còn chưa đi, anh đã bắt đầu nhớ cô rồi.
Ánh trăng cũng hiền hòa hơn, hệt như đôi mắt anh lúc này.
Hồi lâu, anh chợt thở dài: “Đứa em trai đó của anh tính khí quái đản, ngỗ ngược. Nếu nó làm em không vui, cũng đừng để bụng, khi nào về anh sẽ bắt nó xin lỗi em.”
“Sao nghe anh nói lại khủng bố vậy hả?” Tố Diệp mím môi cười: “Anh quên em là bác sỹ tâm lý à? Có kẻ ngỗ ngược kỳ quái nào mà em chưa từng gặp? Tổng giám đốc Niên đáng kính! Em mà trị được tính xấu của em trai anh, anh phải trả em một khoản thù lao hậu hĩnh đấy!”
Tay anh bắt đầu không an phận, men theo eo cô đi xuống, trượt vào vùng đất cấm địa: “Là người một nhà cả, tính toán chi li với nhau làm gì!”
“Ai là người một nhà với anh?” Tố Diệp hừ một tiếng. Vì ngón tay của anh, người cô bắt đầu ngọ ngoạy. Cô kiều diễm như hoa, vẽ vòng tròn lên ngực anh: “Anh em ruột người ta cũng còn tính toán rõ ràng kìa.”
“Được! Của anh là của em tất!” Niên Bách Ngạn áp mặt xuống, đặt lên nụ hôn ái muội.
“Đợi đã!” Cô chặn anh lại, chớp mắt hỏi: “Em trai anh tên là gì? Em còn chưa biết.”
“Bách Tiêu.”
“Bách Tiêu… Niên Bách Tiêu… Cái tên hay quá!” Cô cười.
Niên Bách Ngạn nhướng mày, một tay phủ lên mông cô, hơi dùng sức bóp như đang răn đe.
“Nhưng mà em vẫn thích tên của anh hơn.” Cô ngoan ngoãn cùng anh quấn quýt trong nụ hôn nồng nàn.
Sự nhiệt tình của người đàn ông một lần nữa bị cô châm lên. Anh hóa bị động thành chủ động, nhiệt độ nụ hôn tăng lên rất nhanh. Đầu anh từ từ đi xuống, khiến cô không ngừng thở dốc…