Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 6293 : Nhân vật mới thiếu thiện chí

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Dĩ nhiên sẽ không trùng hợp tới vậy.



Khi quá nhiều sự ngẫu nhiên tập hợp lại, nó sẽ trở thành một điều tất nhiên.



Đạo lý này Tố Diệp hiểu rõ hơn ai hết. Thế nên khi câu nói tưởng chừng như đùa cợt ấy của Kỷ Đông Nham thốt ra, những lời Niên Bách Ngạn đã nói buổi tối trước khi đi công tác chợt vọng về bên tai cô. Anh đã nói: Có một số người phải cho họ một số bài học mới được…



Lúc đó khi nói câu này, biểu cảm của anh thế nào nhỉ? Nếu nhớ kỹ lại thì vẫn là sự bình thản thường ngày, bờ môi thấp thoáng một nụ cười nhạt. Nhưng chính cô nghe xong cũng cảm thấy dâng lên một sự âm u vu vơ, không phải sao?



Chỉ có điều, cô không tìm hiểu kỹ. Cô cho rằng, “bài học” mà anh nói tới chỉ là hù dọa ông chủ Kim mà thôi.



Những thanh âm ồn ã quanh sân bay xa dần. Bên tai Tố Diệp chỉ còn lại giọng nói của Niên Bách Ngạn, trước mắt cũng chỉ còn nhìn thấy đôi mắt nửa cười nửa không của Kỷ Đông Nham. Những tia sáng đổ nghiêng xuống lớp kính thủy tinh, ngã vào đáy mắt anh ta. Giây phút này chúng cũng sâu hút, tăm tối hệt như đôi mắt Niên Bách Ngạn. Điều khác biệt là cô đọc được thế giới nội tâm của anh ta.



Thấy cô mãi không lên tiếng, Kỷ Đông Nham thu lại ánh mắt của mình, nhìn lên tấm bảng đang không ngừng hiện lên thông tin của những chuyến bay, giọng nói xa xôi: “Anh biết mục đích anh ta làm vậy, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ có hai chữ thôi… Ích kỷ!”



“Anh không được nói anh ấy như thế!” Tố Diệp nhíu mày rất chặt, giọng nói tuy yếu ớt nhưng vẫn kiên trì biện bạch cho Niên Bách Ngạn: “Anh ấy… chỉ muốn bảo vệ tôi thôi.”



Lời giải thích của cô không giành được sự cảm thông của Kỷ Đông Nham. Ngược lại anh ta nhìn cô, như đang suy nghĩ sâu xa: “Thật ra em hiểu rõ điều anh thực sự muốn nhắc nhở em là gì, thế nên trong lòng em cũng đang cảm thấy lo lắng, không phải sao?”



Tố Diệp bất chợt ngẩng lên đối mặt với anh ta, đôi mắt như chứa từng gợn sóng dao động.



Gương mặt điển trai của Kỷ Đông Nham sát lại gần cô, gần như nhấn mạnh từng từ: “Khi em là của anh ta, sự vô tình của anh ta sẽ dùng để đối xử với kẻ khác. Khi em không còn là của anh ta, sự vô tình của anh ta sẽ dùng để đáp trả lại em. Chỉ lấy vế sau để nói, anh ta chán em mà em vẫn còn yêu anh ta, em sẽ sống không bằng chết, nhưng em chán anh ta mà anh ta vẫn còn yêu em, em càng sống không bằng chết!”



Anh ta vừa dứt lời, Tố Diệp chợt rùng mình.



Nói xong câu ấy, Kỷ Đông Nham bèn ngồi thẳng người lên, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, biểu cảm dần trở nên phức tạp. Tố Diệp nắm chặt tay lại, chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh tê tái, muốn tìm một nơi để ủ ấm cho nó cũng trở thành một tham vọng xa vời. Rất lâu sau, cô mới khẽ mấp máy môi, lên tiếng: “Tôi sẽ không chán anh ấy, anh ấy cũng sẽ không chán tôi.”



“Hy vọng là vậy!” Kỷ Đông Nham cười nhạt: “Cả đời người dài lắm, chẳng ai nói trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì!”



“Kỷ Đông Nham! Anh nói đủ rồi đấy!” Tố Diệp bất ngờ cao giọng. Trái tim cô rối bời như một cuộn len bị quấn rối hết vòng này tới vòng khác mà không tìm được nút thắt ban đầu.




“Chào cậu! Rất vui được làm quen với cậu!” Tố Diệp chủ động chìa tay ra bắt chuyện.



Nhưng Niên Bách Tiêu không bắt tay lại. Cậu ta nhìn cô từ trên xuống. Một lát sau mới quay sang Kỷ Đông Nham: “Kỷ! Rốt cuộc anh em móc được chị ta từ đâu ra vậy? Lùn quá em nhìn không rõ!”



Tố Diệp không ngờ cậu ta lại thiếu khách sáo đến vậy. Cô đờ đẫn giây lát, rồi nét mặt ánh lên chút ngượng ngập. So với chiều cao của Niên Bách Tiêu thì cô đúng là người lùn. Nhưng bình thường đi cạnh Niên Bách Ngạn cô cũng đã quen với việc chỉ chạm tới vai anh. Nó với anh cũng chỉ cao tương đương nhau, nói cô như vậy thật không công bằng.



Kỷ Đông Nham bước lên hòa giải: “Đừng nói thế! Bác sỹ Tố đặc biệt tới đón em đấy!”



Niên Bách Tiêu nghe xong nhún vai, ánh mắt đảo đi đảo lại trên người Tố Diệp. Cái nhìn của cậu ta không né tránh, không khách khí, tỏ ra vô cùng khó chịu với Tố Diệp. Rất lâu sau mới thấy cậu ta đáp lại một câu: “Bác sỹ tư vấn tâm lý, hai mươi tám tuổi. Nhìn chẳng giống chút nào, nhưng cũng đẹp đấy!”



Nói xong một câu quái đản, cậu ta lại khoác vai Kỷ Đông Nham, nét mặt tươi tỉnh trở lại: “Ra mộ trước hay lấp đầy cái dạ dày của em trước đây?”



Tố Diệp sững sờ.



Kỷ Đông Nham cười: “Tùy em!”



“Đi thôi!” Niên Bách Tiêu nói, rồi xách lý lên.



“Để tôi!” Tuy Tố Diệp chẳng biết tại sao mình khiến cậu ta không ưa, nhưng dù gì cũng phải cố gắng cải thiện mối quan hệ này mới được. Lời giải thích cô tự đưa ra cho mình là, trẻ con sợ người lạ.



Ai ngờ tay cô vừa chạm vào chiếc vali, Niên Bách Tiêu bỗng cau có, đôi mắt tràn đầy vẻ chán ghét: “Tránh ra!” Thanh âm lạnh nhạt vô cùng.



“Bách Tiêu…” Kỷ Đông Nham không nhìn nổi nữa, bước tới kéo tay cậu ta.



Niên Bách Tiêu nhìn Tố Diệp đầy bực dọc: “Nhiệm vụ của chị hoàn thành rồi, có thể về báo cáo với anh ấy tôi rất bình an. Giờ hết việc của chị rồi, tránh xa tôi ra một chút!”



Từ lúc xuất hiện cho tới giờ, cậu ta chỉ nói tiếng Anh, mỗi một chữ phát ra còn xa lạ hơn cả nói tiếng Trung...