Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 7298 : Lấy võ trị người

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Có thể nhận ra Niên Bách Tiêu ngã không hề nhẹ. Cả người cậu ta nằm bò sấp dưới đất mãi vẫn không thấy dậy. Tố Diệp đúng là cũng đã dốc hết sức. Dẫu sao thì đối phương cũng khỏe khoắn, cao to. Khi quật ngã cậu ta xuống, cô cảm thấy hai cánh tay mình cũng đau đớn như bị kéo rời. Đương nhiên, cô tuyệt đối không thể tỏ ra yếu thế trước mặt thằng nhóc này, phải giữ vững tư thế của người chiến thắng.



Tuy thế cô vẫn nghĩ thầm trong bụng, xem ra phải tăng cường rèn luyện thêm mấy màn võ vẽ này mới được, nếu không sau này sợ là bản thân đến sức trói gà còn không chặt. Điều này cũng không thể trách cô. Ngành nghề của cô vốn dĩ đã đoạn tuyệt với võ thuật. Những người ngày thường cô tiếp xúc lại thuộc dạng nho nhã, yếu ớt, đại loại như Lâm Yêu Yêu hay Lý Thánh Đản. Gặp phải mấy người quá khỏe như Niên Bách Ngạn hay Kỷ Đông Nham, thì cô đánh không lại. Lâu dần, mấy món đòn cơ bản cậu dạy đã bị cô bỏ phí như thế.



Nhưng mà, để đối phó với tên tiểu tử trước mặt thì vẫn dư thừa.



Cuối cùng Niên Bách Tiêu cũng bò dậy được, mặt mũi lem nhem. Gương mặt rạng ngời lúc đầu giờ tức giận tới mức méo xệch. Cậu ta nhìn cô, hằn học nói: “Chị đừng có ép tôi phải ra tay với phụ nữ!”



“Cậu cứ tới được gần tôi rồi hãy nói.” Tố Diệp đứng bên, cười đểu. Cô vặn vẹo hai cổ tay một chút: “Nhóc à! Lúc chị đây tầm tuổi cậu đã đi đánh đấm khắp nơi, vô địch thiên hạ, cậu vẫn còn đang uống sữa đấy.”



Một câu nói đã hoàn toàn kích động Niên Bách Tiêu. Cậu ta gào lên rồi bổ nhào về phía cô.



Kể ra thì cậu ta cũng nhanh tay nhanh chân, nhưng có lẽ đó là ưu thế thuộc về điều kiện cơ thể. Thông thường mà nói, với chiều cao và sức vóc của cậu ta muốn gây lộn, đánh nhau chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng hôm nay gặp một “tuyển thủ chuyên nghiệp” như Tố Diệp, đúng là cậu ta thiệt thòi rồi.



Khi cậu ta vồ vập xông tới, Tố Diệp nhẹ nhàng né người. Niên Bách Tiêu vồ hụt. Cô cười khoa trương. Cậu ta thấy vậy lại càng nổi điên, tiếp tục quay về phía cô. Cô lại né, cậu ta lại vồ hụt.



Tố Diệp càng cười dữ dội hơn.



Niên Bách Tiêu tức tối sắp phát điên.



Một giây sau, cậu ta thay đổi chiến thuật, hướng về phía ngược lại. Bàn tay to cuối cùng cũng chụp được cánh tay cô. Gương mặt vừa thoải mái được một chút, thì cánh tay đã bị ai dùng lực lôi đi, ngay sau đó cả người lại tiếp tục hôn đất. Lần này bụng cậu ta áp chặt dưới đất, bả vai va chạm đau đớn. Còn chưa kịp phản ứng lại, Tố Diệp đã lật người dùng chân chống lên lưng, bẻ quặt hai cánh tay cậu ta lại.



Tiếng kêu khóc thảm thiết của Niên Bách Tiêu vang lên ngay sau đó.



Một tiếng kêu thê thảm, gần như có thể làm nứt cả trần nhà.



“Buông ra! Cánh tay tôi sắp đứt rồi!” Cậu ta chống cằm xuống đất, gào lên phẫn nộ.



Tố Diệp không hề nương tay, chỉ càng mạnh tay hơn. Lần này Niên Bách Tiêu còn thét to hơn. Nếu có người đi qua, vô tình nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ trong nhà này có vụ thảm sát.




Tố Khải thừa nhận đây là sự thật, ngay cả đội trưởng Lưu đang nói chuyện với anh, nghe nói đợt trước cũng đã ly hôn. Mọi người kể rằng vợ anh ấy thực sự không thể chịu nổi cảnh một năm chỉ được gặp chồng có mấy lần, nên đã bế theo con, chủ động rời xa.



Nhìn bức ảnh của đồng đội đã khuất, rồi lại nhìn những người thân khóc như xé ruột xé gan, tâm trạng của Tố Khải càng trở nên nặng nề…



Những tin đồn liên quan tới nhà họ Diệp dần dần cũng lắng lại.



Nhất là vụ án Nguyễn Tuyết Mạn trúng độc, gần như không còn mấy người nhắc tới nữa. Ngày ngày các tin tức cũ đã bị một loạt những tin tức mới thay thế, nói chi tới một scandal rầm rộ nhưng không có lấy một thông tin xác thực?



Nhưng Nguyễn Tuyết Mạn vẫn không chịu về nhà, sống chết đòi ở lại trong bệnh viện.



Ban đầu Diệp Hạc Phong còn khuyên bảo, sau này có lẽ thấy cũng phiền, cứ để mặc bà ta.



Như vậy chỉ khổ cho Diệp Ngọc và Diệp Uyên. Có đôi lúc, Diệp Lan cũng tới thăm, rồi lại gọi điện cho Tố Diệp, hăm hở, nhiệt tình kể với cô rằng Nguyễn Tuyết Mạn ở bệnh viện cẩn thận, dè dặt thế nào, rồi lại nói cảnh sát gần như đã từ bỏ việc điều tra.



Tố Diệp cảm thấy tỷ lệ điều tra ra được hung thủ quá nhỏ, vì phàm là manh mối đều đã bị người nhà họ Diệp dọn dẹp sạch sẽ hết, đúng là tự gây nghiệt chẳng sống được lâu.



Đương nhiên, cô không hề nhắc tới Niên Bách Tiêu với Diệp Lan. Không nhắc là có chút tư lợi cá nhân. Thật ra cô không muốn Niên Bách Tiêu tiếp xúc với nhà bên đó, không muốn nó thiết lập quan hệ bạn bè thân thiết với người nào, nhất là Diệp Ngọc.



Cô lo tới một ngày nào đó, em trai của Niên Bách Ngạn lại quay súng bắn ngược quân mình, nói đỡ cho chị ta. Vậy thì người khó xử nhất không phải là cô, Tố Diệp mà chính là anh, Niên Bách Ngạn.



Mấy ngày tiếp theo, Tố Diệp sống với Niên Bách Tiêu cũng không tồi. Dĩ nhiên, hai chữ “không tồi” này là cô khoác lác mà ra. Niên Bách Tiêu tuy rằng không còn châm chích, giễu cợt cô như trước, nhưng cũng chưa nhiệt tình tới mức hai bên có chủ đề chung để nói. Cậu ta không thích đoái hoài tới cô, cũng ít giao tiếp. Nhưng nếu Tố Diệp có hỏi han gì, cậu ta vẫn ngoan ngoãn trả lời.



Thế là thái độ đã tốt hơn nhiều so với ngày trước rồi.



Cho tới một buổi sáng. Tố Diệp đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, đang định ra khỏi nhà. Vừa đi xuống thì nghe thấy có người gõ cửa. Cô bước tới, mở cửa lớn ra, đập vào mắt là ba người cảnh sát mặc cảnh phục. Cô hơi ngẩn người giây lát.



Người sếp trong số họ giơ thẻ ngành ra trước mặt cô, giọng nói uy nghiêm: “Cô Tố phải không! Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan tới vụ án Nguyễn Tuyết Mạn bị trúng độc, mời cô theo chúng tôi về sở cảnh sát phối hợp điều tra!”