Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 13 : Cứ gọi tôi là bác sỹ Tố

Ngày đăng: 11:45 19/04/20


Ánh mắt Tố Diệp dần xen lẫn chút sắc lạnh. Cảm giác lạnh ngắt này đủ để đẩy lùi tiết xuân ấm áp tháng ba. Khí lạnh cũng từ từ lan tràn khắp da đầu cô. Cuối cùng, thậm chí cô còn cảm thấy cả người lạnh toát.



“Nghĩ gì thế? Ngây ngốc đứng ở đây như sắp hóa thạch đến nơi vậy.” Một giọng nói trong veo vang lên đồng thời một đôi tay đập lên bả vai Tố Diệp.



Cảm giác ớn lạnh trong phút chốc bị xua tan. Ánh nắng rực rỡ lại trở lại nơi đáy mắt sâu thẳm của Tố Diệp. Khi đối diện với gương mặt hớn hở đến không thể nhịn được cười đó, tia sáng trong đáy mắt cô tựa như một đốm lửa xanh lam bùng lên giữa bầu trời đêm. “Đang nghĩ xem cậu có thể đến “hộ giá” được không.” Nói xong câu này, Tố Diệp lại bất giác đưa mắt nhìn lên màn hình, trên đó đã chuyển sang chương trình quảng cáo một nhãn hiệu dầu gội nào đó, sự bực dọc không tên trong lòng cô cũng tan biến. Trước nay cô luôn cho rằng Lâm Yêu Yêu chính là cứu tinh của mình.



“Bây giờ cũng chỉ có cậu mới có thể sai bảo mình thôi.” Lâm Yêu Yêu cười vui vẻ với cô: “Mình biết rồi! Lương tâm cậu thức tỉnh, định mời mình ở lại một đêm ở làng du lịch phải không?”



Lâm Yêu Yêu, là bạn học cũ kiêm bè lũ của Tố Diệp. Hai người học chung một trường đại học nhưng khác chuyên ngành. Tố Diệp học chuyên ngành tâm lý còn Lâm Yêu Yêu thi đỗ chuyên ngành Trung văn. Ngày đầu tiên học sinh mới nhập trường, taxi mà cô và Lâm Yêu Yêu ngồi đã đỗ trước cổng trường đại học cùng một lúc. Phải chạy đuổi theo sau đám anh chị khóa trên, được gọi là “nhiệt tình”, cứ cố chen lấn để được cầm hành lý giúp hai người họ, nhưng kết quả lại mang hành lý của hai bọn họ vào nhầm phòng. Cuối cùng sau khi hành lý được trả về, bọn họ như mới gặp đã thân quen.



Tố Diệp rất đẹp, trời cao dường như đã ban tất cả những gì tuyệt vời nhất cho cô, cao ráo trắng trẻo, một đường cong hình chữ S hoàn hảo và một gương mặt kiều diễm khiến người ta phải mê mẩn. Lâm Yêu Yêu cũng là một cô gái xinh xắn. Cô ấy thuộc mẫu người vừa thông minh vừa khéo léo, nhanh mồm nhanh miệng. Tố Diệp tính tình lạnh lùng, lý trí. Lâm Yêu Yêu lại là người nhiệt huyết, cảm tính. Một người nóng một người lạnh ngược lại lại trở thành đôi bạn tuyệt nhất. Sau này, Tố Diệp ra nước ngoài du học tới tận khi lấy được bằng tiến sỹ. Lâm Yêu Yêu lúc học lên cao học đã đổi sang chuyên môn khác, một lòng muốn theo đuổi ngành giám định đá quý. Nói như Lâm Yêu Yêu thì: Đôi tay của một chuyên gia giám định còn cao quý hơn nhiều một đôi tay được đeo trang sức.



Tố Diệp nhướn mày nhìn Lâm Yêu Yêu, từ từ đập vỡ “ý nguyện vĩ đại” của cô ấy: “Cô Lâm à, cô nghĩ nhiều rồi. Xe của mình bị chết máy.”



“Hả?” Ban đầu Lâm Yêu Yêu sững sờ giây lát, sau khi phản ứng trở lại thì gần như phát điên, hai tay suýt chút nữa thì bóp chặt lấy cổ Tố Diệp: “Cậu gọi một cuộc điện thoại bắt mình từ trong thành phố đến tận Thanh Long Hiệp* này, không phải chỉ vì muốn mình đón cậu về nhà đấy chứ?”



*Thanh Long Hiệp: Là một khu du lịch nằm tại quận Hoài Nhu, Bắc Kinh



Tố Diệp cười nhạt, bá vai Lâm Yêu Yêu: “Tình yêu, không phải là cậu đi bộ tới đấy chứ?”



“Có thể đừng vờ vịt nữa được không! Cậu cũng biết là mình lái môtô tới mà, chạy tới nỗi hai bánh xe sắp bay luôn rồi, cứ tưởng tiện thể còn được đi nhờ xe cậu về thành phố cơ đấy. Cậu thì hay rồi, còn phải nhờ xe của mình tới “hộ giá”.” Lâm Yêu Yêu cố ý trừng mắt nhìn cô.




Người đàn ông nghẹn giọng, không thốt nên lời.



Lâm Yêu Yêu đại khái đã đoán ra là xảy ra chuyện gì rồi. Đối với tính tình của Tố Diệp, cô vẫn hiểu khá rõ. Cô hắng giọng, nhìn về phía anh chàng đẹp trai “liễu yếu đào tơ” này: “Anh à, anh biết là đàn ông và phụ nữ muốn trở thành người yêu ít nhất cũng phải đi chơi cùng nhau. Cô ấy là đội trưởng đội chinh phục đỉnh Everest, không hẹn anh lên tận đó xem mặt đã là tốt lắm rồi.”



“Đỉnh Everest? Himalaya…” Người đàn ông bắt đầu lắp bắp.



Tố Diệp chỉ cười nhạt, không nói gì, lại nhanh chóng khởi động xe.



“Ấy, Tô tiểu thư…”



“Anh gọi ai là tiểu thư thế hả?” Lần này tới lượt Lâm Yêu Yêu không vui.



Anh ta lập tức chữa lại: “Xin lỗi, xin lỗi! Ý tôi là tôi thật sự sợ độ cao…”



“Từ góc độ tâm lý học mà nói, sợ độ cao chỉ là một triệu chứng tương đối đơn giản trong chứng bệnh hoảng sợ, là cơ chế phòng ngự của bản thân anh đang quấy rối. Vừa rồi đạp anh xuống là dùng cách nhanh nhất để phơi bày sự kích thích mà anh e sợ, để anh làm quen với nỗi sợ hãi này. Phương pháp này gọi là “trị liệu tràn ngập”*”. Tố Diệp từ từ ngắt lời anh ta, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho anh ta, lời ít ý nhiều: “Anh có thể gọi tôi là bác sỹ Tố. Trị liệu vừa rồi coi như tôi tặng miễn phí cho anh. Muốn khỏi hẳn bệnh anh có thể tới tìm tôi. Tôi sẽ xem xét tình hình mà giảm giá cho anh.”



*Trị liệu tràn ngập (flooding therapy): Trong phép trị liệu này, người bệnh tưởng tượng những hoàn cảnh thật kinh khủng và khi sự lo âu được dập tắt đối với những hoàn cảnh ấy, hiệu quả sẽ lan rộng ra đối với những hoàn cảnh ít kinh khủng hơn.



Người đàn ông kinh ngạc, vô thức nhận lấy tấm danh thiếp, cúi xuống nhìn: Chuyên gia phân tích tâm lý Tố Diệp kiêm bác sỹ tâm lý học thực nghiệm trong mơ, bên dưới là một dãy số điện thoại. Anh ta còn chưa kịp hoàn hồn trở lại, tiếng khởi động xe ầm ầm đã vang lên bên tai. Quay đầu lại, chỉ còn thấy một làn khói mù mịt…