Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 7301 : Nỗi lo lắng của anh

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Tố Diệp đã thưởng thức một bữa no nê, khiến cô hoàn toàn không thể ngờ rằng, bữa cơm thịt xá xíu mình cảm thấy ngon nhất trong cuộc đời lại được ăn trong sở cảnh sát. Ở Bắc Kinh không phải nhà hàng Macao nào cũng có được hương vị món thịt xá xíu ngon đến vậy. Khi cảnh sát Lưu quay trở lại, đúng lúc cô cho miếng thịt cuối cùng vào miệng. Cô ngước mắt lên nhìn anh ta, rồi giơ ngón trỏ ra trước, khoác lác mà không thấy ngại: “Nếu ngày nào cũng được ăn uống ngon miệng thế này, tôi cũng chẳng ngại ở lại trong đây thêm mấy hôm.”



Chắc là cảnh sát Lưu chưa gặp cái loại nghi phạm nào như cô, không những không hề căng thẳng một chút nào, lại còn nói được những câu đó. Anh ta ngồi xuống với vẻ hậm hực, gõ lên bàn để nhắc nhở cô: “Cô muốn ở lại qua đêm tại đây cũng không thành vấn đề, cùng lắms tôi thức trắng cả đêm trò chuyện với cô.”



“Cảm ơn anh!” Tố Diệp mỉm cười, không hề quan tâm.



Biểu cảm này lại càng kích thích cảnh sát Lưu, con ngươi của anh ta như sắp bốc cháy tới nơi.



“Rốt cuộc cô đã mua thuốc ở đâu?”



Tố Diệp đâu có ngốc, cô cười ha ha đáp lại: “Cảnh sát Lưu! Anh cứ hỏi tôi có hạ độc không trước đã.”



“Cô…”



“Tôi vốn không hạ độc, thì mua thuốc ở đâu ra?” Định cuốn cô vào vòng xoáy của anh ta ư? Hơi khó đấy! Nói thế nào cô cũng là một chuyên gia trong ngành tâm lý học, hơn nữa còn từng bị Tố Khải kéo đi làm nhà đàm phán một lần, danh hiệu “chuyên gia” này không phải là danh hão đâu.



Cảnh sát Lưu lại bình tĩnh một cách bất ngờ. Anh ta nhìn cô rất lâu mới hừ một tiếng: “Không hổ là người làm tâm lý!”



“Quá khen!” Nụ cười của cô rất đáng ghét.



Khi cảnh sát Lưu còn đang định nói gì đó thì trợ lý của anh ta gõ cửa bước vào, cúi đầu thì thầm bên tai anh ta mấy câu. Chỉ thấy cảnh sát Lưu sững sờ mấy giây rồi chuyển sang kinh ngạc, rồi nhìn Tố Diệp với vẻ khó xử.



Đợi người trợ lý nói xong, đi ra ngoài, cảnh sát Lưu mới từ từ đứng dậy, nói một câu đầy miễn cưỡng: “Được rồi! Ra ngoài ký tên là cô có thể về.”



Tố Diệp ngẩn người, nửa ngày mới “á” được một tiếng. Tay cảnh sát này bị cô chọc tức tới ngớ ngẩn rồi phải không?



“Có người tới bảo lãnh cho cô, còn có thể bảo đảm hôm đó cô chỉ đi vào phòng để dụng cụ ăn.” Cảnh sát Lưu thờ ơ đáp lại.



Bảo lãnh cho cô?



Tố Diệp hoàn toàn ngây ngốc, cô đâu có gọi điện thoại cho bất kỳ ai.



Ra khỏi phòng thẩm vấn, ngoài trời đã tối đen. Màn đêm như rải mực lên khắp bầu trời, sương mù che chặt các vì sao, chỉ còn lại ánh trăng mịt mờ, lạnh lẽo rắc ánh sáng lên gờ cửa sổ.



Đã bảy giờ tối, thời gian này đến cục cảnh sát cũng yên lặng đi rất nhiều, chỉ thi thoảng có tiếng điện thoại chốc chốc lại khuấy động bầu không khí tĩnh mịch.




Cô sững sờ một lúc lâu, trong lòng dâng lên một dự cảm.



Một, hai phút sau cô gọi cho Hứa Đồng. Khi đầu kia nhận máy, vọng vào tai cô là tiếng cười thầm xã giao hoặc tiếng cười sảng khoái vui vẻ của mấy người đàn ông. Không khó nhận ra cô ấy đang ở bên cạnh Niên Bách Ngạn. Chẳng mấy chốc, mấy tiếng nói ấy biến mất, chắc là đã ra khỏi phòng.



Hứa Đồng cảm thấy rất kỳ lạ khi Tố Diệp gọi tới.



Tố Diệp hỏi thẳng vào vấn đề: “Tôi có làm lỡ dở lịch trình của anh ấy không?”



Hứa Đồng trầm mặc giây lát, Tố Diệp bèn bổ sung một câu: “Trước khi đi, anh ấy có nói với tôi rằng qua Quốc khánh mới quay về.”



“Tổng giám đốc biết cô bị cảnh sát gọi đi, mới quyết định quay về Bắc Kinh ngay. Buổi tiếp đãi tối nay đáng nhẽ được sắp xếp ở bên ngoài.” Hứa Đồng thấy cô đã thẳng thắn hỏi thì cũng không giấu giếm thêm nữa.



Quả nhiên là như vậy.



Tố Diệp nghe xong cảm thấy sốt ruột, lại bắt đầu lo lắng cho anh: “Làm sao anh ấy biết tôi bị cảnh sát bắt đi?”



“Tổng giám đốc gọi cho cô rất nhiều cuộc, từ máy bàn tới di động đều không tìm được cô, tôi nghĩ anh ấy cũng lo lắng.” Hứa Đồng nhẹ nhàng đáp: “Cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe thấy hình như là giọng của Niên phu nhân, nói rằng bà Diệp có nhắc cô với phía cảnh sát. Tôi nghĩ có lẽ tổng giám đốc thông qua phu nhân mới biết được tung tích của cô.”



Tố Diệp rất ghét nghe thấy ba chữ “Niên phu nhân” này, cứ nói là Diệp Ngọc luôn cho nhanh.



“Cô cũng đừng áy náy, còn cả em trai của tổng giám đốc cũng bị bắt về sở cảnh sát. Tôi nghĩ anh ấy không thể không về sớm.” Hứa Đồng hiểu chuyện, an ủi cô.



Tố Diệp biết, có những chuyện nói thì rất dễ dàng, nhưng cứ nhớ lại dáng vẻ mệt mỏi, từ bên ngoài vội vàng quay về của anh, tâm trạng cô lại không thoải mái được nữa.



Cô khẽ thở dài: “Tôi hiểu rồi! Anh ấy uống rượu rồi sao?”



“Uống rồi. Những vị khách hôm nay đều rất quan trọng.” Ngữ khí của Hứa Đồng có phần khó xử.



Tim cô đau nhói như bị kim châm. Cô cắn môi: “Vậy… cô giúp anh ấy chuẩn bị một chút trà giải rượu nhé.”



“Tôi sẽ chuẩn bị.”



Sau khi cúp điện thoại, Tố Diệp siết chặt di động trong tay. Cô thề, từ nay về sau tuyệt đối không để cho nó hết pin nữa…