Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 7308 : Em quá nghịch ngợm rồi

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Niên Bách Ngạn nhắm mắt lại giả vờ suy nghĩ, nhưng một tay lại nhân cơ hội ấy ra sức nắm bắt lấy nơi mềm mại trên ngực cô, xúc cảm đó đúng là cả đời khó quên.



Tố Diệp phía dưới môi lưỡi chợt dùng sức để kháng nghị hành động không phân nặng nhẹ của anh.



“Cứ nói tiếp đi!” Niên Bách Ngạn khẽ cong môi, mở mắt ra. Bàn tay trái đặt trên bàn, gõ từng tiếng theo nhịp điệu. Bàn tay phải thì dùng cách thức bản năng nhất của người đàn ông để đắp nặn người con gái thành đủ mọi hình thù.



Để tiện cho động tác của mình cũng là để cô thâm nhập sâu hơn, anh lại dịch chuyển ghế ngồi, vào gần bàn hơn một đoạn nữa.



Bên tai anh dường như vang lên tiếng thở hổn hển của cô. Đương nhiên, đó chỉ là hoang tưởng của anh.



Trước mắt vẫn chỉ đều đặn tiếng báo cáo nhàm chán của vị giám đốc.



Trái tim Niên Bách Ngạn giờ đang bồng bềnh trên những đám mây. Bờ môi hồng của Tố Diệp như một cánh cửa thiên đường. Anh đang không ngừng ra ra vào vào giữa thiên đường và nhân gian. Sự chênh lệch khoảng cách của chúng lại càng tôn lên nét đẹp hoàn hảo của chốn thiên đường.



Giờ phút này, cuối cùng anh cũng hiểu thế nào là “chốn lầu xanh là mồ chôn người anh hùng”, vì mỗi giây mỗi phút anh đều muốn lệnh cho vị giám đốc trước mặt đi ra ngoài, tiện thể đóng giùm cái cửa!



Đầu lưỡi cô, tinh nghịch mà mê hoặc.



Như đang muốn rút cạn cơ thể anh.



Niên Bách Ngạn bất giác vòng tay ôm lấy đầu cô, để giúp cô kích thích mình tốt hơn.



Không phải chưa có người phụ nữ nào giở trò chòng ghẹo trong văn phòng anh. Mấy người thư ký trước đó, có người còn cởi sạch trước mặt anh. Kết quả là bị anh đuổi thẳng ra khỏi cửa. Cũng chỉ có Tố Diệp mới to gan đến vậy, đủ khiến máu huyết trong anh phun trào.



Đây là một cảm giác sung sướng chưa bao giờ có.



Sức lực từ bàn tay anh mạnh dần lên.



Khiến da đầu cô đau đớn.



Để tiện báo thù, miệng cô cũng mạnh bạo hơn.



Đây không phải lần đầu tiên cô quyến rũ anh, nhưng trường hợp này đúng là phá lệ lần đầu.



Chẳng biết đã qua bao lâu, Tố Diệp cảm thấy miệng mình tê dại rồi.



Cuối cùng, Niên Bách Ngạn lên tiếng: “Được rồi! Hôm nay tới đây thôi. Cứ để tài liệu lại đây, anh về đi.”
Lâm Yêu Yêu khó xử lắc đầu. Mẹ ơi là mẹ!



Diệp Uyên bước tới, vòng tay từ phía sau ôm cô vào lòng, chống cằm lên đỉnh đầu cô: “Em dạy anh đi, để anh làm!”



“Không cần đâu! Anh là cậu chủ, thân thể quý như ngọc.” Cô chợt nhớ tới Đinh Tư Thừa. Đây là món sở trường của anh ấy. Khi còn ở nước ngoài anh ấy thường xuyên làm cho cô ăn, cô biết nấu cũng là vì Đinh Tư Thừa. Vội vàng xua đi hình bóng trong đầu, cô mím môi cười khẽ, rồi đẩy Diệp Uyên ra.



Diệp Uyên xoa xoa mũi. Đúng là anh không biết nấu cơm. Ở nhà lại có đầu bếp chuyên biệt, còn khi tới sân bay thì lại có nhà ăn, vốn dĩ không tới phiên anh động tay. Anh sát lại gần cô, có chút ngượng ngập: “Vậy anh nhìn em làm.”



“Anh ra ngoài đi, dầu mỡ bắn vào người anh đó.”



Diệp Uyên sống chết không chịu ra.



Lâm Yêu Yêu đành để mặc anh.



“Vậy… anh lấy gia vị giúp em.”



Diệp Uyên gật đầu.



Căn phòng bếp vì có sự góp mặt của Diệp Uyên mà trở nên chật chội hơn. Anh cũng rất tích cực, chỉ có điều rất nhiều gia vị anh không biết, thậm chí cả bột canh và mỳ chính cũng không phân biệt rõ ràng, đành phải nếm trước rồi mới đưa cho Lâm Yêu Yêu.



Lâm Yêu Yêu thấy vậy, dở khóc dở cười: “Anh đúng là đại thiếu gia đấy!”



Một cậu chủ từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng…



Mặt Diệp Uyên bất giác đỏ lên, cười ngại ngùng.



Sau khi hai người họ làm xong món cuối cùng, Diệp Uyên chủ động bê ra, đặt lên bàn. Lâm Yêu Yêu đi phía sau anh. Vừa bước chân ra khỏi bếp, cô liền thấy Diệp Uyên đứng sững lại, sống lưng đờ ra.



Cô không hiểu, nghiêng đầu nhìn và rồi cũng chết sững.



Ngoài cửa là Đinh Tư Thừa. Không biết anh ấy tới từ khi nào, nhưng trông vẻ mặt của hai ông bà Lâm có phần thiếu tự nhiên.



Còn Đinh Tư Thừa sau khi nhìn thấy Diệp Uyên cũng sững sờ…



~Hết chương 308~