Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 7317 : Người đàn ông trong bóng tối

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Khu nhà họ Diệp nằm trong một nơi thanh nhã, nên mỗi khi đêm về lại vô cùng yên tĩnh. Khác với những căn nhà trong nội thành, dù đã cửa đóng then cài thì trong đêm dài đằng đẵng vẫn rạo rực đèn đường và những âm thanh ồn ã.



Tố Diệp dạo nhanh qua vườn hoa một vòng rồi quay về. Đúng như Diệp Ngọc nói, sâu trong vườn hoa, đêm xuống có rất nhiều sương. Giày của cô đã bị ướt nhẹp rồi. Lúc men theo từng bậc thang dài quay trở về phòng, cô vô tình bắt gặp một người đi tới, định hình lại mới nhận ra đó chính là Tiểu Giả hồi chiều đã miêu tả cho cô chuyện về nữ quỷ sinh động như thật. Anh ta cúi gằm, cầm theo một cây đèn pin trong tay, nhìn thấy Tố Diệp quả thực đã hết hồn một phen.



Sau khi biết chuyện cô ra vườn hoa, Tiểu Giả vô cùng kinh ngạc, vội vàng xua tay nói cô đừng đi nữa, nữ quỷ đó quả là kinh dị.



Tố Diệp ngẫm nghĩ gì đó giây lát. Tiểu Giả đang định rời đi thì cô gọi giật anh ta lại: “Anh nói nữ quỷ đó bò ngoài cửa sổ phòng nào?”



Tiểu Giả cầm đèn pin lên soi, rồi chỉ vào một trong những ô cửa kính, nói với Tố Diệp rằng chính là khung cửa đó. Ánh sáng của đèn pin bị ngọn đèn lớn trước cửa nhà phản chiếu ngược lại, trông tối đi rất nhiều. Nhưng căn phòng đó cũng không hề sáng đèn nên chiếc đèn pin ít nhiều cũng có tác dụng.



Tố Diệp nhìn lên theo ánh sáng của ngọn đèn. Khung cửa sổ đó tối thui, hệt như ánh mắt của một con quái thú đang mai phục trong đêm đen, trống rỗng và tĩnh mịch, yếu ớt khúc xạ một tia sáng giá lạnh.



“Trừ phi chính mắt tôi nhìn thấy ma, nếu không chắc chắn có kẻ đang giở trò.” Cô cắn chặt răng, nhấn mạnh từng câu từng chữ.



Tiểu Giả hốt hoảng, nét mặt trắng bệch, bảo cô đừng có nói bừa.



Tố Diệp quay trở về phòng, chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ. Quầng sáng dịu dàng làm bóng hình cô lan ra không còn dấu vết. Vừa từ bên ngoài trở về, cô cảm thấy hơi lạnh, bèn lấy điều khiển tăng nhiệt độ của điều hòa lên. Chẳng mấy chốc, nằm trên sofa, cô đã cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.



Cô liếc nhìn đôi giày của mình. Nước sương đã khô, chỉ còn những vệt nước loang lổ để lại trên bề mặt.



Đều tại Niên Bách Ngạn, đang yên đang lành chẳng biết bị trúng gió gì nữa?



Đầu tiên là mắng cho các cán bộ cao cấp trong công ty một trận té tát, sau đó lại mâu thuẫn với Niên Bách Tiêu, giờ nhìn thấy cô lại tỏ ra thờ ơ, hờ hững. Tố Diệp nghĩ đi nghĩ lại vẫn chẳng hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội với anh chỗ nào. Cuối cùng cô rút ra một kết luận: Nhất định là anh sợ người nhà họ Diệp nghi ngờ. Dù sao thì anh và Diệp Ngọc vẫn chưa tuyên bố ly hôn, quá thân mật với cô chắc chắn chỉ giúp cho người ngoài nắm được sơ hở.



Nghĩ như vậy, Tố Diệp cảm thấy tâm trạng khá lên đôi chút, cũng chẳng so đo dáng vẻ kỳ quái khó hiểu của anh trong vườn hoa nữa.


Tố Diệp thấy lạ vì sự cố chấp của anh. Cô muốn quay lại nhìn sắc mặt của anh nhưng tiếc là không đủ sức chống chọi lại, chỉ có thể thở hổn hển cầu xin: “Được rồi, được rồi! Em ghen là được chứ gì. Anh làm em không thở nổi nữa rồi.”



“Sao nghe như đang bố thí vậy?” Niên Bách Ngạn hừ một tiếng, bàn tay lần tới bụng cô, kéo một cái, cởi váy ngủ của cô ra, bàn tay cũng tiện đà len vào trong.



Tay anh hơi lạnh, khiến cô nổi cả da gà, bèn run lên: “Lạnh quá…”



“Em sẽ nóng lên ngay bây giờ!” Niên Bách Ngạn cởi phăng áo ngủ của cô ra.



Cứ như vậy, đôi chân ngọc ngà của Tố Diệp lộ ra trong không trung, bị ánh trăng bàng bạc soi rọi càng trở nên trắng trẻo, nhẵn mịn như ngọc.



Tố Diệp không ngờ ngay trong nhà họ Diệp mà anh lại lớn mật đến vậy. Cô giật mình, vòng tay ra sau nắm lấy cổ tay anh, liều mạng lắc đầu: “Anh điên rồi! Đây không phải nhà anh, cũng không phải nhà em, sẽ bị người khác phát hiện đấy.”



“Em sợ sao?” Niên Bách Ngạn bỗng bật cười, hơi thở nóng hầm hập vẫn quẩn quanh bên tai cô: “Hay là không thích?”



“Bách Ngạn…”



Từng ngón tay Niên Bách Ngạn như châm lửa trên người cô. Anh tiếp tục vòng ra trước chiếm lấy nơi đầy đặn của cô, vầy vò xoa nắn như thương xót lại như tham lam chiếm hữu. Cô hét lên một tiếng. Bờ môi anh men theo tai cô, nhẹ nhàng đi xuống môi, dịu dàng và thân thiết, nhưng lại có chút gì lạnh nhạt và xa cách: “Lén lút chẳng phải càng kích thích hơn sao? Anh tưởng em sẽ thích như vậy hơn?”



Cả người Tố Diệp chợt run lên, cô lắc đầu.



“Hay là em muốn kích thích hơn nữa?” Ngón tay Niên Bách Ngạn men theo bụng cô lướt xuống, lách vào giữa hai chân cô. Anh cười nhạt: “Ví dụ như chúng ta sẽ ra ban công, lúc tình cảm sẽ để cho tất cả mọi người nhìn thấy sự phong tình của em, hử?”



Tố Diệp bàng hoàng, không biết vì những lời anh nói hay vì ngón tay anh chợt đâm vào. Niên Bách Ngạn lập tức cúi xuống, hôn mạnh bạo lên môi cô, bịt kín tất cả mọi lời nói, có thể là những lời anh thích nghe, hoặc những lời anh sợ phải nghe thấy…



~Hết chương 317~