Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 7321 : Màn diễu võ giương oai của Tố Diệp
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
Hôm sau là một ngày nắng đẹp.
Từng chiếc lá ngân hạnh ngoài cửa sổ lay động tạo nên sắc màu tuyệt đẹp. Gió thu làm chúng khẽ lung lay, trải xuống mặt đất một lớp màu vàng óng.
Tố Diệp không biết Niên Bách Ngạn rời khỏi nhà họ Diệp từ lúc nào. Có lẽ trời còn chưa sáng anh đã đi rồi. Khi cô tỉnh dậy, bên ngoài mặt trời đã rực rỡ. Lê cơ thể mỏi nhừ đi tắm qua loa một lượt, lúc cô ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng đã chín giờ sáng.
Quản gia là người đầu tiên nhìn thấy cô. Sau khi lễ phép chào cô một tiếng, ông ta bảo cô tới nhà ăn dùng bữa sáng, rồi nói bà chủ và cô cả cũng đang ở đó.
Tố Diệp vốn định từ chối, nhưng lại chợt nghĩ đã tới đây rồi cứ điềm nhiên mà ở lại, bèn gật đầu đồng ý.
Rồi cô bỗng gọi giật người quản gia đang chuẩn bị đi làm việc lại, hỏi về tình hình phong tỏa nhà họ Diệp hôm nay. Quản gia nhẹ nhàng đáp: “Xin cô hai cứ yên tâm! Từ sáng sớm cậu đã dặn dò rồi, hôm nay không thuê thêm bất kỳ người làm nào, cũng không ai được rời khỏi nhà họ Diệp.”
Lúc này Tố Diệp mới yên tâm.
Đi vào nhà ăn, cô liền nhìn thấy cảnh tượng Nguyễn Tuyết Mạn và Diệp Ngọc đang cùng nhau dùng bữa, nói nói cười cười. Tố Diệp chợt dừng bước, chẳng hiểu sao cõi lòng bỗng chua xót. Đã mấy lần cô cũng cười nói vui vẻ như vậy với mẹ bên bàn ăn. Thời gian đó dù có khó nhọc thế nào cô cũng chẳng thấy khổ, vì luôn có mẹ ở bên.
Còn bây giờ, cô đã quên bẵng mất cái cảm giác mỗi sáng thức dậy có người đợi mình cùng ăn sáng là gì rồi. Cô gần như đã sắp quên mất bữa sáng thật ra cũng là một khoảng thời gian hạnh phúc.
Nghĩ tới đây, nỗi thù với nhà họ Diệp bỗng dưng lại cuồn cuộn như sóng cả.
Cô siết chặt từng đầu ngón tay, ép bản thân phải bình tĩnh lại, không ngừng tự nhắc nhở mình mục đích tới đây.
Sau mấy lần hít thở sâu, cô mới điềm nhiên bước vào như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống đối diện với Nguyễn Tuyết Mạn và Diệp Ngọc.
Trong phòng ăn lúc đó có mấy người làm đang bận rộn trước sau.
Có người chuẩn bị bát đũa, có người đảm nhận riêng việc bưng bê các món ăn, đến cả việc vứt rác, đổ rác cũng có người làm chuyên biệt.
Tố Diệp cười khẩy trong bụng: Đúng là gia đình khá giả, hầu hạ không chê vào đâu được.
Có người làm bước tới đưa cho cô thực đơn để cô chọn món ăn sáng. Cô gọi một phần sandwich kẹp trứng, một cốc sữa đặc, một cái bánh sừng bò và một chiếc xúc xích kiểu Đức, sau đó uể oải ngồi bên cạnh chờ đợi.
Diệp Ngọc nhìn thấy cô cũng không có quá nhiều phản ứng. Ngược lại Nguyễn Tuyết Mạn thì cực kỳ khó chịu, cau có: “Mày đừng tưởng tao không biết mục đích mày tới nhà họ Diệp.”
Tố Diệp tảng lờ bà ta đi.
“Mày nghĩ mày sẽ điều tra ra được cái gì? Nghĩ mình là thám tử chắc? Mày tốt bụng giúp đỡ nhà họ Diệp như thế sao? Hay chỉ nhăm nhe cổ phần của nhà này thôi? Mày khỏi phải giả vờ. Tao nói trắng luôn cho mày biết, đúng đấy, ông ấy đã để lại cổ phần cho mày, nhưng chỗ đó mà muốn vượt phần của Diệp Ngọc và Diệp Uyên thì ngàn vạn lần tao không cho phép. Dù luận về thứ bậc trong gia đình, hay phân chia theo đúng trình tự pháp luật thì đống cổ phần của mày lúc nào cũng là ít nhất.” Nguyễn Tuyết Mạn chẳng thèm ăn sáng nữa, ngữ khí hùng hổ, phách lối.
Hai con ngươi của Nguyễn Tuyết Mạn sắp phồng lên tới nơi.
“Được rồi, được rồi! Con đi thu.” Diệp Ngọc không muốn để mẹ cãi vã với Tố Diệp trước mặt bao nhiêu người. Tuy rằng cô ta bất mãn với Tố Diệp trong lòng, nhưng cũng không thể để đám người dưới có trò hay để xem.
Tố Diệp mím môi cười: “Vậy mới biết điều!”
Quản gia thấy vậy không dám nhiều lời, cúi đầu trả lời câu hỏi.
“Năm phút sau bắt đầu thu giấy. Ai trả lời xong thì qua bên kia đứng im. Khi nào đại tiểu thư nhà các người thu bài xong mới được phép đi, nghe rõ chưa?” Giọng nói của Tố Diệp đầy quyền uy.
“Nghe rõ rồi ạ!” Đám người làm đồng thanh trả lời.
Cả sân vườn lặng ngắt như tờ, đến nỗi gần như có thể nghe được cả tiếng bút loạt soạt.
Năm phút chẳng mấy chốc đã trôi qua, Diệp Ngọc bước lên thu bài với vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện.
Tố Diệp từ tốn hét lên một câu sau lưng cô ta: “Cô chủ lớn ơi! Sau khi thu bài xong phiền chị cất vào phòng sách. Nhớ kỹ, phải xếp ngay ngắn toàn bộ bài, để vào ngăn kéo. Khi nào làm xong mọi việc, tôi sẽ tới xem.”
Diệp Ngọc giận giữ lườm cô.
“Đã nghe rõ chưa?” Tố Diệp truy hỏi.
Diệp Ngọc phẫn nộ: “Nghe rõ rồi!”
Tố Diệp cười: “Quản gia!”
Quản gia vội vàng bước tới.
“Hôm nay tạm thời không quét dọn phòng sách, ngày mai hẵng tiếp tục.”
“Dạ!”
~Hết chương 321~
*Lảm nhảm: Chương sau hơi dài, mình ăn cơm xong sẽ tiếp tục