Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 7323 : Đêm tối, lòng hoang mang
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
Đêm đã khuya.
Nhà họ Diệp náo động cả một ngày dài, cuối cùng cũng im ắng.
Kim đồng hồ chạy từng giây tích tắc trên tường, trong một khung cảnh yên tĩnh thế này càng khiến lòng người thêm hoang mang .
Tố Diệp nằm dựa trên giường, ngước mắt nhìn giờ. Sắp tới mười hai giờ đêm rồi.
Cô lại cụp mắt xuống, tiếp tục đọc sách.
Nhưng tâm tư không thể tập trung vào cuốn tiểu thuyết.
Cô vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi, chờ một sự việc bất thường xảy ra.
Lại mười lăm phút bình yên trôi qua. Tố Diệp đặt cuốn sách xuống, vặn tối ngọn đèn trong phòng. Cô đang chuẩn bị nằm xuống, bỗng có một âm thanh khẽ khàng, mơ hồ vang lên. Chiếc đèn đầu giường “rẹt” một tiếng, ánh sáng chập chờn giây lát, nhưng vẫn chưa tắt hẳn.
Cả người Tố Diệp nổi lên một sự cảnh giác. Cô trèo xuống giường nhanh gọn, rón rén bước ra khỏi phòng.
Phòng của cô nằm ở tầng hai. Cách một lan can là có thể nhìn thấy phòng khách tối thui ở tầng một.
Tối nay tất cả người làm đều đã đi nghỉ. Chính cô yêu cầu như vậy, với mục đích muốn “tụ tập” cùng nữ quỷ áo đỏ đó.
Cả một căn nhà cũ im phăng phắc. Thời gian này, e là chỉ còn mình cô vẫn thức. Hoặc có lẽ Diệp Ngọc và Nguyễn Tuyết Mạn cũng sợ hãi tới mất ngủ. Việc này, Tố Diệp không lo hết được.
Cô đặt chân rất nhẹ nhàng. Từng ngón chân trần dẫm lên nền đất sẽ phát ra những tiếng kẽo kẹt rất khẽ. Nhà họ Diệp một khi sử dụng đồ gỗ luôn lắp đặt loại gỗ cao cấp nhất. Cả nền nhà cũng vậy, vì thế khi dẫm lên sẽ phát ra tiếng vang chỉ gỗ mới có.
Tố Diệp đứng trong bóng tối, cố gắng để mắt mình thích ứng với ánh sáng.
Đèn trong phòng khách chẳng biết đã tắt lịm từ khi nào. Cô còn nhớ rõ, trước khi cô về phòng, đèn vẫn còn sáng.
Bầu không khí kỳ lạ một cách quái gở.
Đến cả ánh trăng ngoài cửa sổ cũng trở nên mơ hồ, giống như bị tầng tầng lớp lớp vải mỏng che phủ, chỉ có thể thoắt ẩn thoắt hiện tỏa ra một quầng sáng mờ mờ ảo ảo.
Bóng hình Tố Diệp được giấu trong lớp ánh sáng yếu ớt ấy, rồi bị kéo ra rất dài rất dài.
Cô bước từng bước xuống cầu thang.
Hai chân bỗng cảm thấy tê tái.
Khi cô đi tới tầng một thì âm thanh ấy không còn nữa, tất cả lại chìm trong một màn đêm tăm tối và lặng lẽ.
Cô thở phào nhẹ nhõm, định bụng đi vào nhà bếp, rót một cốc nước. Cô đứng hứng nước. Tiếng nước chảy chậm rãi trong cái tĩnh mịch càng làm đôi tai nhức nhối.
Bỗng có gió thổi qua.
Da đầu Tố Diệp dựng lên, ngay sau đó cô cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cô cầm chặt ly nước, quay phắt đầu lại.
Phía sau lưng cô… không một bóng người.
Cô quay đầu trở lại. Khung cửa sổ phòng bếp không biết đã bị mở hé ra một khe nhỏ từ lúc nào. Gió luồn vào nhà từ khe hẹp này.
Cô đặt cốc nước xuống, đang định bước tới thì trong giây lát đầu óc bỗng quay cuồng.
Tố Diệp hít sâu một hơi, cắn chặt răng đi ra khỏi nhà bếp.
Đám người làm lúc này cũng không sợ nữa, lần lượt bước tới cùng giúp giữ nữ quỷ.
Lúc này Niên Bách Ngạn mới phát hiện ra Tố Diệp không ổn, lại hoảng hốt khi thấy cổ tay cô chảy đầy máu. Anh sải bước tới, ôm chặt cô một giây trước khi cô ngất lịm đi.
Cô bất lực dựa vào lồng ngực Niên Bách Ngạn, ngước mắt lên nhìn anh, khó khăn nở một nụ cười: “Tốt quá rồi…” Cô muốn nói, anh không sao là tốt rồi, nhưng miệng không còn chút sức lực nào.
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn lập tức tháo cà vạt, quấn chặt quanh vết thương của cô, sự căng thẳng trên gương mặt đã không thể che giấu.
Tố Diệp cố gắng nghiêng đầu. Khi tất cả ánh đèn pin đều hướng về phía nữ quỷ đó, bỗng thấy có người hét lên: “Trời ạ, là Tiểu Giả!”
Ai nấy đều kinh ngạc.
“Đánh chết hắn ta cho tôi!” Là tiếng hét phẫn nộ của Niên Bách Ngạn.
Đám người lại khiếp sợ, nhưng không ai dám trái lời, bắt đầu đấm đá vào người Tiểu Giả.
“Đừng…” Tố Diệp đã không còn nghe rõ Niên Bách Ngạn nói gì nữa, chỉ mơ hồ nhìn thấy sắc mặt anh vô cùng hung dữ, lại thấy hành vi của đám người làm, cô dùng nốt chút sức lực cuối cùng của mình để thốt lên một câu: “Đừng làm hại anh ta…”
Ngay sau đó, trước mắt tối đen, cô không còn biết gì nữa…
Tố Diệp không biết mình đã thiếp đi bao lâu.
Chỉ lờ mờ cảm nhận được cả người mình mệt mỏi rã rời như vừa băng qua trăm núi ngàn sông.
Trong cơn mê man, cô nhìn thấy rất nhiều người. Đó là một trấn nhỏ với con đường đá màu xanh, giấy vàng bay đầy trời, những chiếc đèn lồng đung đưa, phát những thanh âm u rợn trong gió…
Có một cậu bé luôn nắm chặt tay cô, chạy thục mạng. Dáng người nhỏ bé nhưng dường như sức mạnh vô biên.
Cô thấy mình vấp ngã, đám người phía sau cùng lúc đó cũng nhào về phía họ.
Cậu bé ấy che chắn cho cô, cánh tay đã bị thương, máu tươi không ngừng chảy. Cô sợ hãi òa khóc. Cậu bé hét về phía cô: Mau chạy đi…
Rồi khung cảnh trước mặt bỗng thay đổi. Đó là ngọn núi tuyết sừng sững giữa đất trời. Cô cheo leo lưng chừng núi. Cách đó không xa là một hình bóng đang khẽ mỉm cười với cô. Nhưng một giây sau, sợi dây bỗng đứt đoạn…
Nhưng cô không cảm thấy đau thương, chỉ cảm thấy mình chìm trong một cảm giác ấm áp. Cô khẽ mở mắt ra. Đó là một vòm ngực rộng lớn. Cô nhìn không rõ gương mặt người đàn ông, nhưng luôn yên tâm dựa vào lòng anh, bật cười khanh khách: Tưởng Bân, Tưởng Bân! Anh sẽ mãi mãi yêu em như vậy sao…
Còn em thì sao?
Người đàn ông đó hỏi.
Có chứ, chỉ cần anh yêu em, em cũng sẽ mãi mãi yêu anh…
Không hiểu sao, một sự chua xót bỗng dâng lên trong lồng ngực.
Sương mù trước mắt mỗi lúc một dầy đặc. Trong mông lung, cô lại nhìn thấy một gương mặt. Đó là Niên Bách Ngạn. Anh lo lắng mà tình cảm, khẽ gọi tên cô. Sau đó là Kỷ Đông Nham, anh ấy nói với cô rằng: Em mau tỉnh lại đi. Khi cô cố gắng mở mắt ra, lại thấy Niên Bách Tiêu nhắng nhít hỏi mình: Này Tố Diệp! Chị chết chưa? Rồi sau đó đẩy cô một cái…
Tố Diệp hét lên kinh hoàng, đột ngột mở hai mắt. Ánh nắng ngoài cửa sổ rất rực rỡ, có một gương mặt gần như áp sát vào cô. Cô bàng hoàng trợn trừng mắt, một giây sau hét lên điên cuồng: “A…”
Niên Bách Tiêu đứng bên cạnh giường lập tức bịt hai tai lại, tránh xa cô, nhe răng gào ầm lên: “Chị bị bệnh à! Gặp ma cũng chưa thấy chị kêu to như thế, giờ gặp người lại sợ thế này sao!”
~Hết chương 323~
*Lảm nhảm: Định để cái ảnh bạn Tầm hù ma mọi người cơ nhưng tránh trường hợp có người đêm mới đọc, mình vẫn là nên bảo vệ trái tim của các bạn là hơn