Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 7325 : Chìm trong sắc đẹp

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Niên Bách Ngạn ra hiệu cho cô nhìn xuống chân mình.



Tố Diệp liếc mắt, thấy gót chân ngưa ngứa, có lẽ là đã được bôi thuốc, còn hơi nhức. Nhưng từ mức độ băng bó và từ cảm nhận của cô, có lẽ không có gì đáng ngại.



Niên Bách Ngạn thở dài nặng nề, im lặng kéo cổ tay cô lại.



Tố Diệp nhìn thấy trên gương mặt anh hiện lên một sự áy náy.



“Nghe bác sỹ nói em đã hít phải thuốc mê. Đối phương lợi hại thật, em có phòng tránh kiểu gì vẫn không thoát được.” Tố Diệp nhớ lại những chuyện đã xảy ra, thổn thức: “Có lẽ đã theo cơn gió thổi vào phòng, em tưởng là ở trong nước.”



Niên Bách Ngạn đan tay vào tay cô, khẽ nói: “Tại anh sơ suất, lúc đầu anh không nên đồng ý với em mới phải.”



“Sự việc được làm sáng tỏ mới là điều quan trọng, em không trách anh.” Cô hơi siết mạnh tay anh, vết thương không còn quá đau nữa.



Niên Bách Ngạn nhận ra cô đang thử vết thương, anh nhíu mày: “Em ấy à! Đối phương chỉ cần lệch thêm mấy phân thôi là đứt luôn gân tay rồi.”



“Thế nếu tay em phế thật thì sao? Anh có bỏ em không?”



“Nói vớ vẩn, làm sao có thể?”



“Là tay em sao có thể bị phế hay anh sao có thể bỏ em?” Cô nghiêng đầu hỏi.



Niên Bách Ngạn thật sự bái phục tinh thần lạc quan và cái miệng tía lia của cô. Cuối cùng anh cũng nở nụ cười khẽ, đáp một cách chắc chắn: “Tay em sẽ không bị phế, anh cũng sẽ không bỏ em.”



“Thế là được rồi! Đằng nào thì em có ra sao anh vẫn cần em, em còn lo lắng gì chứ.”



“Chỉ giỏi lý luận!”



Lúc cô nhảy từ tầng hai xuống, anh sợ tới nỗi tim như bắn ra ngoài. Khoảnh khắc đó anh chỉ cảm thấy đầu mình nổ tung, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Giây phút ấy anh vừa giận, vừa phẫn nộ, vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi. Tất cả mọi cảm xúc bất chợt ùa về, tụ lại. Nhưng khi cô lảo đảo bước tới trước mặt anh, cổ tay còn chảy đầy máu, tim anh đích thực đã bị xẻ ra làm hai nửa.



Anh nghĩ bụng, khi nào cô tỉnh lại nhất định phải mắng cho cô một trận nên thân!




Sau đó chính là cảnh tượng mà mọi người đang nhìn thấy.



Họ nhìn qua ô cửa sổ của căn phòng. Tiểu Giả mặc quần áo đỏ, ngồi bên cạnh giường, không biết đang vẽ cái gì lên không khí. Biểu cảm trên gương mặt anh ta rất kỳ lạ, giống như rất hạnh phúc, lại như đang kỳ vọng điều gì đó. Tay anh ta chụm lại thành hình hoa sen, từng cử động đều vô cùng quái dị.



Đám người của sở cảnh sát càng lúc càng sợ sệt, hoang mang. Đây cũng là nguyên nhân họ phải gọi cho Niên Bách Ngạn.



Niên Bách Ngạn nhìn cũng không hiểu.



Ngược lại, Tố Diệp lại đứng trước cửa sổ quan sát rất kỹ. Cô im lặng, rất lâu mới chợt lên tiếng: “Anh ta đang vẽ mắt.”



Một câu nói thức tỉnh cả người cảnh sát và Niên Bách Ngạn. Họ lần lượt nhìn qua, quả là càng nhìn càng giống. Tiểu Giả đang vẽ mắt trong không khí, giống như một người con gái đang nhìn vào gương tự trang điểm cho mình.



“Sao lại như vậy?”



Tố Diệp nhíu mày rất chặt: “Có thể em đã xem nhẹ tình trạng tâm lý của anh ta rồi.”



Cô vừa dứt lời, Tiểu Giả bỗng đứng dậy, nở một nụ cười rất ngọt ngào, hất tung tà váy dài thướt tha ngay trước mặt mọi người, sau đó lả lướt hát một điệu nhạc gì đó. Cô chỉ cảm thấy giọng hát và từng cử chỉ của anh ta giống hệt một người đàn bà. Chỉ có điều, mái tóc dài đó là giả, đã bị anh ta vứt sang một bên. Gương mặt đàn ông trắng bệch, mặc chiếc váy đỏ lòe xòe, giống như trong phòng đang có một người phụ nữ đứng múa hát, một khung cảnh vô cùng ghê rợn.



Đôi mắt Tố Diệp mỗi lúc lại lạnh thêm một chút, mồ hôi túa ra khắp sống lưng…



~Hết chương 325~



*Lảm nhảm: Done hàng hôm nay nhé. Hẹn gặp lại mọi người thứ hai với một quá khứ đầy bi thương của bạn Tiểu Giả ^^



"Phản bội... Một người đàn ông sắp kết hôn, nếu biết vợ chưa cưới của mình phản bội, thì nỗi đau này còn khổ sở hơn cái chết..."



"Ông ta quên mất có một câu nói: Trên đầu chữ "sắc" là một lưỡi dao..."



"Tôi vốn không thích cô ta, chỉ là nhất thời... bị tẩu hỏa nhập ma thôi..."