Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 133 : Hành động không nghĩa khí ngoài tiệm pho-mát (II)
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Niên Bách Ngạn cũng không để ý tới lời cô nói. Trong lòng anh thầm nghĩ, con phố này người qua lại chen chúc nhau, cho dù cô muốn lái nhanh cũng khó. Anh chầm chậm cài dây an toàn. Còn chưa kịp cài xong, cả người anh đột ngột lắc mạnh một cái, cả chiếc xe dũng mãnh lao lên trước nhanh như tên lửa.
Đương nhiên, hình dung tốc độ của ôtô với tên lửa thì có hơi cường điệu. Chỉ có điều một cô gái như cô mà có được kỹ thuật lái xe luồn lách, xuyên qua đám đông một cách quyết đoán, mạnh mẽ như vậy thật sự khiến người ta phải cảm thán hết lời.
Dọc đường không thiếu những tiếng chửi rủa vang lên, nhưng đa phần đều bị át hết bởi tiếng còi xe cô nhấn điên cuồng.
Tới lúc Niên Bách Ngạn bừng tỉnh, Tố Diệp đã phanh két lại, dừng xe, tắt máy, tháo dây an toàn, nhanh gọn dứt khoát!
“Với tốc độ vừa nãy của anh, 15 phút tới được cửa hàng phô-mai này cũng đã nhanh lắm rồi. Sự thật chứng minh, tôi có thể ăn được phô-mai sớm hơn anh 13 phút.”
Trong suy nghĩ của anh, đại đa số bác sỹ tâm lý đều thân thiện khéo léo, dịu dàng nhã nhặn. Nhưng Tố Diệp thì khác. Bề ngoài trông cô rất cao ngạo, lạnh lùng, thậm chí sau khi tan ca, phải suy nghĩ về vụ án của mình cũng trở nên thiếu kiên nhẫn. Cứ lấy hôm nay làm ví dụ, cô có thể lái xe của anh xuyên qua đám đông, chẳng quan tâm gì đến sống chết của người ta, điều này thôi cũng đủ lật đổ những tưởng tượng và suy nghĩ trước nay của anh về nghề này.
Cô càng tùy tiện, anh càng cảm thấy cô đang che đậy điều gì đó. Có thể là tâm sự, có thể là chuyện quá khứ.
Tố Diệp không vội xuống xe, ngước mắt nhìn cửa hàng phô-mai ngoài cửa xe, hững hờ lên tiếng: “Bản tính của con người là như vậy. Anh càng nhường nhịn người ta càng không nể tình, kết quả lúc nào cũng khiến bản thân tiến không được, lùi chẳng xong. Chi bằng cứ mặc kệ mọi thứ, xông lên phía trước, đằng nào rồi cũng bị mắng chửi, thà cứ đạt được mục đích đã rồi ăn mắng cũng chẳng sao, vả lại…” Nói tới đây, cô mỉm cười ngọt ngào nhìn anh: “Chẳng phải bên cạnh tôi còn có một con cừu non chịu tội thay sao?”
“Ý cô là sao?” Niên Bách Ngạn nhìn cô, mặt không biến sắc.
“Bên ngoài nóng lắm, không phải anh định để tôi đi xếp hàng mua phô-mai chứ? Thế thì chẳng ga-lăng chút nào.” Tố Diệp tuy già mồm, nhưng ánh mắt lại quá cảm động, hệt như một chú hươu con lạc đường, nhấp nháy đôi mắt vô tội, bất lực, khiến người ta nhìn vào bất giác như đắm chìm trong đó.