Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 7339 : Bảo bối

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Trong lòng là cơ thể người phụ nữ mềm mại. Nơi cổ áo ngực hé mở vẫn còn ấm nóng, là nhiệt độ khi ngón tay cô ta khẽ chạm nhẹ một cách dè dặt. Mùi hương của người phụ nữ trộn lẫn cùng hơi rượu len vào hô hấp của Niên Bách Ngạn, kết dính thành từng cơn đau nhức dâng lên trong lồng ngực.



Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt cô độc và lạnh nhạt dừng lại trên gương mặt cô ta, nhưng lại giống như nhìn xuyên qua mặt cô ta để trầm tư điều gì đó.



Cô gái ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Tay cô ta run rẩy, gương mặt ửng hồng, cảm thấy cả người như bị điên giật, trái tim cũng tựa hồ ngừng đập trong khoảnh khắc.



Ánh mắt anh sâu thẳm, gần như nuốt chửng lấy cô ta, lại mang theo một chút mơ màng, say say. Nhưng không như những người đàn ông khác sau khi say bét nhè lập tức giở trò, anh say rồi càng khiến trái tim người phụ nữ cảm thấy hồi hộp và loạn nhịp.



Cô ta đang thầm cảm thán. Trên đời này sao có thể có người đàn ông như vậy, khiến phụ nữ chỉ liếc mắt một cái đã lưu luyến không quên.



Ánh sáng trong căn phòng sáng tối không rõ ràng, như một dòng nước ngầm chảy qua, khiến xung quanh cũng như có hàng ngàn lớp sóng lăn tăn, dao động. Niên Bách Ngạn lờ đờ nhìn gương mặt người phụ nữ đang dựa vào lòng mình. Mái tóc dài của cô ta như dây leo quấn vào khuỷu tay rắn chắc của anh.



Dường như anh lại nhìn thấy Tố Diệp.



Như đang trở về khung cảnh lần đầu tiên gặp cô.



Nơi đó cũng là một quán bar với ánh đèn nhấp nháy như thế này.



Anh cùng một số người bạn uống cũng đã ngà ngà say. Trong lúc đổi sang trà tiếp tục trò chuyện, có bóng một người con gái khêu gợi đổ ngược xuống ly rượu.



Khung cảnh hôm đó mờ ám một cách lạ kỳ, giống như định mệnh đã mơ hồ sắp đặt trước sẽ có chuyện gì đó xảy ra.



Khi bóng hình đó xuất hiện trong khoảnh khắc, Niên Bách Ngạn cảm thấy sự khó chịu trong lồng ngực biến mất như kỳ tích. Anh đặt ly rượu xuống, ánh mắt nhanh chóng bắt được cái bóng phản chiếu lên ly rượu một cách chuẩn xác.



Đó là một người con gái rất đẹp, thậm chí có thể nói là đầy quyến rũ, có thể thu hút đàn ông tới bắt chuyện. Chiếc váy ngắn sát người đơn giản và rộng rãi. Chân váy rất ngắn, nhờ thế đôi chân dài đã đung đưa dưới ánh đèn mà không một chút che đậy. Có lẽ cũng đã uống kha khá rượu, cô ngồi trên chiếc ghế cao, để cho giày cao gót rơi xuống đất cũng mặc kệ. Đôi chân ngọc trắng trẻo và xinh xắn lộ ra trong không trung, gót chân sạch sẽ, cũng trắng bóc như da thịt cô.



Cô ngồi cách anh không xa lắm, ở chếch ngay đối diện.



Niên Bách Ngạn không tiến đến làm quen, nhưng anh nhìn ngắm cô rất lâu.



Thế là nhờ có ánh đèn lay động bất định, anh nhìn thấy rõ gương mặt cô. Vầng trán sáng bóng, hàng mi cong cong, chiếc mũi cao tinh tế cùng cái miệng nhỏ đỏ tươi. Làn da trắng sạch sẽ như vừa được ngâm qua sữa bò. Dẫu chỉ nhìn cô từ xa, anh cũng như đang ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm của sữa.



Cô tới đây cùng cô bạn gái của mình. Xem ra tình cảm của hai người họ không tồi. Cô cười rất vui vẻ, mái tóc dài như thác đổ, chảy tràn xuống hai vai, đen nhánh và mượt mà, không nhuộm đủ các loại màu như nhiều cô gái thời nay.



Ly rượu đặt bên môi, anh khẽ nhấp một ngụm. Anh nhìn thấy đôi mắt cô khi ngẩng đầu lên cười lấp lánh như sao. Có một giây phút, anh bỗng nông nổi muốn đi tới. Anh muốn chạm vào hàng mi đó, muốn cảm nhận cảm giác khi từng ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc kia…




Nhưng chỉ khiến anh cảm thấy chán ghét. Anh đẩy cô ta ra, uống một ngụm rượu rồi ra lệnh trong sự khó chịu: “Mặc quần áo vào, cầm lấy tiền, đi!”



Cô người mẫu trẻ cắn chặt môi. Thấy anh không vui, cô ta cũng không dám tiếp tục làm càn nữa, lặng lẽ cầm quần áo lên mặc lại tử tế, rồi lại xuống bên cạnh anh, nhưng lần này không dám chạm vào anh nữa. Tuy rằng cô ta rất muốn dựa vào vòm ngực rộng rãi ấy.



Thấy anh giơ tay định lấy rượu, cô ta vội vàng rót rượu giúp anh, khẽ nói: “Anh yên tâm! Em sẽ không quấy rầy anh đâu. Em đã nhận tiền của anh, thì để em tiếp anh uống nốt chỗ rượu này, được chứ?”



Trong lúc nói, ly rượu đã đầy tràn.



Niên Bách Ngạn không nói gì, cầm ly rượu lên uống cạn.



Cả người anh dựa ra sau ghế sofa. Vào lúc nửa tỉnh nửa mơ, trong đầu óc anh chỉ toàn là hình ảnh Tố Diệp. Dáng vẻ cô lúc tươi cười, lúc giận dữ, lúc làm nũng, lúc càn quấy liều lĩnh. Cô bĩu môi, cô nũng nịu, cô ngọt ngào thì thầm bên tai rằng cô yêu anh, cô nở nụ cười nhẹ nhàng khi nói dối anh…



Niên Bách Ngạn siết chặt ly rượu. Anh… rất nhớ cô.



Anh mê man lần sờ điện thoại. Cái tên trên màn hình mập mờ hư ảo. Anh muốn ấn xuống, nhưng vì quá say, ngón tay cũng không nghe theo sự điều khiển của não bộ. Anh bèn đứng thẳng dậy, vớ lấy áo khoác, lảo đảo đi ra ngoài.



Anh muốn về nhà. Anh muốn gặp cô.



Anh nhớ cô cồn cào.



Người phụ nữ đó vội vàng bước tới, cố gắng đỡ lấy thân người cao lớn đang say mềm của anh. Thấy anh bước đi không vững, cô ta sốt ruột nói: “Hay là để em đưa anh về!”



Niên Bách Ngạn lập tức đẩy cô ta ra.



Cô ta đứng không vững, ngã xuống đất. Đang định đứng dậy, bỗng thấy một chiếc di động rơi trên thảm. Chính là chiếc điện thoại ban nãy anh cầm trên tay, lúc đẩy cô ta ra đã không cẩn thận làm rơi.



Cô ta không suy nghĩ gì, lập tức cầm lấy di động. Màn hình vẫn ở trạng thái mở khóa. Cô ta bèn mở ngay danh bạ, sau khi nhìn thấy bỗng bàng hoàng. Trên đó chỉ có một số liên lạc duy nhất của một người có tên là: Bảo bối.



Cô ta vô thức nhìn về phía người đàn ông đã đi ra đến cửa. Anh gọi người này là bảo bối, người này là phụ nữ sao? Có thể được anh yêu thương, trân trọng như thế, thậm chí trong điện thoại cá nhân chỉ có một cái tên duy nhất, người này nhất định là người anh yêu sâu sắc phải không?



Cô ta rất ngưỡng mộ người có cái tên “bảo bối” này đã được một người đàn ông xuất sắc như thế này yêu sâu đậm…



~Hết chương 339~