Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 7341 : Tại sao anh lại lạc lối?
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
Niên Bách Ngạn hơi ngẩn người.
“Nếu cô ta không lấy di động cá nhân của anh gọi cho em, em không bao giờ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh khi nhắm mắt nghỉ ngơi, gối đầu vào cánh tay người đàn bà khác là thế nào.” Cô không muốn biến thành một người phụ nữ phải trông chừng người đàn ông của mình từ sáng tới tối, không muốn bày ra điệu bộ vạch trần, hỏi tội. Bao nhiêu án đã chứng minh đàn ông ghét nhất là bị phụ nữ nghi ngờ, cho dù trong lòng họ thật sự đã làm chuyện trái lương tâm, cũng sẽ chán ghét việc phụ nữ xét hỏi họ như quan tòa.
Khi chuyện này thật sự đổ xuống đầu mình, cô đã không thể bình tĩnh như một người khách quan đứng ngoài sự việc nữa. Thực tế là tối qua cô đã nghĩ rất lâu. Lúc cô thay quần áo ngủ cho anh, cũng đã bò trên người anh hít hà một lúc. Trên người anh không có mùi hương phụ nữ, cũng không có vết tích cọ sát kích tình cùng người phụ nữ khác, ngoài vết son duy nhất dính trên cổ áo.
Cô cố gắng khuyên nhủ bản thân mình. Niên Bách Ngạn nhất định không có chuyện gì với người phụ nữ đó đâu, nhất định là không có gì.
Nhưng mở mắt ra, cô lại cực kỳ muốn biết rốt cuộc Niên Bách Ngạn suy nghĩ thế nào. Cho dù anh không phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác, vậy có nắm tay hay không? Có những hành vi mờ ám không? Có hôn nhau không?
Một loạt các suy nghĩ kích động khiến não bộ Tố Diệp rung lên đau đớn.
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn Tố Diệp. Trong mắt cô vẫn còn một chút ý cười nhạt nhòa. Câu nói ấy như vô ý lại như cố ý. Anh vốn định giải thích, nói với cô rằng không phải anh gọi cô ta tới, nói với cô rằng anh vốn chưa chạm vào cô ta, nói với cô rằng lúc anh say còn rất muốn nhìn thấy cô.
Nhưng lời nói tới bên môi, anh bỗng chần chừ.
Thái độ hỏi han của Tố Diệp rất hững hờ, như cười như không, khiến anh rất không thoải mái.
Anh ít nhiều vẫn nhớ được chuyện xảy ra tối qua. Anh biết Tố Diệp đã tìm tới quán bar. Trong lúc mơ màng anh cũng nghe thấy hình như cô cãi cọ với ai đó. Nội dung thì anh không còn nhớ nữa. Bây giờ nghe cô nói vậy mới biết thì ra người phụ nữ kia đã gọi điện cho cô.
Vì thế, sự khó chịu cũng theo đó kéo tới.
Anh tưởng cô sẽ nổi trận lôi đình. Anh tưởng cô sẽ vì người phụ nữ mà gào khóc làm loạn với anh, thậm chí đưa ra những yêu cầu vô lý. Nhưng thái độ quá bình thản của cô lại khiến anh như thất bại.
“Vậy sao?” Anh đè nén sự bực bội trong lòng, cười nhạt.
Niên Bách Ngạn không giải thích quá nhiều, chỉ đơn giản tóm gọn trong hai chữ đó, khiến cho Tố Diệp đờ ra trong giây lát. Nụ cười bên môi cô cứng ngắc đi nhiều. Cô cụp mắt xuống, một lúc sau mới thấp giọng hỏi một câu: “Anh cảm thấy cô ta rất xinh đẹp phải không?”
Niên Bách Ngạn điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Không!”
Nhưng thấy hai mắt cô đỏ ửng, anh thật muốn sỉ vả bản thân mình, đúng là khốn kiếp mà!
Anh giơ tay định tắt vòi sen đi, muốn ôm cô rồi giải thích đàng hoàng cho cô nghe, nhưng Tố Diệp hệt như một con sư tử, tâm trạng có chút mất kiểm soát. Có lẽ câu nói “nếu anh chạm vào cô ta” thực sự đã gây họa, một lần nữa châm lên bản tính hung hãn của cô.
Một giây sau, cả người anh bị Tố Diệp đẩy vào tường. Tia nước dưới vòi sen tạo lên một lớp sương mông lung, khiến cả phòng tắm chìm trong một làn hơi nước dày đặc.
Nhưng đôi mắt cô vẫn phản chiếu rõ ràng trong đáy mắt anh.
Niên Bách Ngạn có thể cảm nhận được Tố Diệp rất mạnh tay, cũng bất ngờ khi mình lại bị một người con gái đè vào tường. Nhưng anh vẫn muốn xem xem cô định làm gì.
Cả người cô dựa sát vào anh. So với cơ thể trần như nhộng của Niên Bách Ngạn, áo ngủ trên người cô đã ướt sạch, chẳng còn được tính là thứ đồ che chắn cơ thể gì nữa, hoàn toàn dính sát vào từng đường cong của cô.
“Tại sao anh không nói gì? Tại sao anh lại lạc lối? Tại sao lại phản bội em? Niên Bách Ngạn! Sao anh lại không có lương tâm như vậy?” Cô nghiến răng nghiến lợi, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn đứt yết hầu của anh.
Niên Bách Ngạn há miệng, đang định nói gì, thì Tố Diệp đã bổ nhào về phía trước, cắn thẳng vào cổ họng anh.
Anh giật mình, muốn đẩy cô ra, nhưng cô đã ấn chặt hai cổ tay anh lên tường.
Cứ như vậy, Niên Bách Ngạn không biết nên khóc hay cười. Anh một lần nữa muốn lên tiếng giải thích, ai ngờ vừa cất lời, cô đã ngẩng đầu bịt kín miệng anh, sống chết không cho anh nói gì.
Anh thoát khỏi cổ tay cô, vòng qua ôm lấy eo cô, để mặc cho cô chà đạp đôi môi mình.
Nhưng Tố Diệp lập tức đẩy anh ra. Trong lúc anh còn đang ngỡ ngàng, bỗng thấy cô cầm một chiếc bàn chải, một lần nữa xông tới.
Niên Bách Ngạn cảm thấy không ổn, mình mà còn không tránh nhất định sẽ gặp họa. Khoảnh khắc cô nhào tới, anh né lẹ, tránh khỏi sự công kích của cô. Cô đứng dưới vòi hoa sen, đôi mắt như ngân ngấn nước, tức đến nỗi giậm chân bình bịch: “Anh mà còn trốn nữa tức là anh không yêu em. Niên Bách Ngạn! Em sẽ bỏ nhà ra đi, sau này không quan tâm tới anh nữa!”
Nghe xong câu ấy, Niên Bách Ngạn hết hồn hết vía. Anh lập tức giơ hai tay đầu hàng, dỗ dành cô: “Được, được, được! Tiểu tổ tông! Anh không trốn nữa là được chứ gì? Đừng khóc nữa được không?”
~Hết chương 341~