Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 7345 : Tại sao anh phải trốn đi
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
Xưa nay cứ sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, đây là một trò đùa trớ trêu của Thượng đế.
Tố Diệp không may trở thành một đối tượng bị chọc ghẹo.
Cô mở to hai mắt, nhìn vào màn hình, mắt cũng không chớp nữa.
Gương mặt béo mũm của Phương Tiếu Bình gần như dính sát vào màn hình. Thứ có thể nhìn thấy rõ còn là cằm trên trắng nõn. Tố Diệp vẫn luôn cảm thấy nó đáng yêu như săm xe Michelin. Lúc này, nó quả thực đã khiến cô hồn bay phách tán.
Phía sau Phương Tiếu Bình chính là cậu Tố Đông. Có lẽ vì thời tiết quá lạnh, nên cậu mặc rất dày.
“Ai tới vậy?” Niên Bách Ngạn vẫn đang đợi Tố Diệp quay lại phòng ăn, mãi không thấy cô có động tĩnh gì bèn đi ra. Thấy cô đứng đờ đẫn ở đó như nhìn thấy ma, anh cảm thấy rất kỳ lạ, vẫn đi về phía cửa ra vào.
Tố Diệp yếu ớt thốt ra một câu: “Cậu và mợ…”
Niên Bách Ngạn thấy cô cứ chần chừ không ấn nút lại càng thấy khó hiểu. Anh bèn giơ tay định ấn: “Em nghĩ gì vậy?”
Ngón tay anh vừa chạm tới chiếc nút đã bị Tố Diệp lập tức nắm chặt. Cô liều mạng lắc đầu với anh, đôi mắt vô cùng hoảng loạn: “Không được mở… Không được mở!”
Niên Bách Ngạn bị cô làm cho chẳng hiểu mô tê gì.
Đầu óc rối như tơ vò giờ mới bắt đầu hoạt động bình thường. Tố Diệp không nói gì, lập tức đẩy anh: “Mau trốn đi! Nhanh lên!”
“Hả?” Niên Bách Ngạn ngẩn người, đầu mày vì khó hiểu hơi nhếch lên.
Tố Diệp đã không còn quan tâm tới sự thay đổi trên nét mặt anh. Cô nhìn quanh khắp nhà, rồi ra sức kéo anh tới phòng khách, nhìn lên trên gác rồi chỉ tay: “Phòng ngủ! Anh trốn trong phòng ngủ chắc chắn không thành vấn đề. Cậu và mợ sẽ không bao giờ lên gác đâu.”
“Tại sao?” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn có phần lạnh lẽo.
“Vì hai người họ rất tôn trọng chuyện riêng tư của em, thế nên họ tuyệt đối không bao giờ bước vào phòng ngủ.” Tố Diệp sốt ruột nói.
Lúc này Tố Diệp mới vỡ ra tại sao mợ lại nhìn cô bằng ánh mắt đó. Dám chắc mợ tưởng cô ăn hai phần quà sáng là để tiết kiệm tiền ăn trưa.
Tố Diệp nghe vậy sốt sắng, vội vã rút ví tiền, lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho cô: “Cho con cái này, muốn ăn gì, muốn mua gì cứ tiêu tiền của cậu.”
“Không, không, không! Con không thể lấy cái này được.” Tố Diệp sao có thể nhận tiền của cậu mợ, vội vàng trả lại chiếc thẻ.
“Người nhà cả, khách sáo gì chứ! Mau cầm lấy cho mợ!” Phương Tiếu Bình vô cùng uy võ, oai hùng, “nữ hán tử” nói một là không nói hai, lập tức sải bước tới trước nhét chiếc thẻ vào một bên túi quần ngủ của Tố Diệp, mạnh tay tới nỗi suýt kéo tụt cả quần của cô.
Tố Diệp vẫn ra sức từ chối.
Vào lúc chiếc thẻ ngân hàng đang bị đẩy qua đẩy lại, một giọng nói nam tính, trầm thấp từ tầng hai vọng xuống, điềm tĩnh, bình ản: “Thưa cô chú! Tất cả tiền chi tiêu của Tố Diệp cháu sẽ phụ trách, cô chú không cần lo lắng.”
Cả ba người đều nhất loạt nhìn lên một hướng. Một giây sau, tất cả mọi hành động đều ngừng lặng, cả những tiếng đưa đẩy cố chấp cũng biến mất. Chỉ còn tiếng kim giây bò đi trong chiếc đồng hồ Tố Diệp mua về từ một trấn nhỏ tại châu Âu, tích tắc tích tắc vẽ nên một cuộc sống chậm rãi.
Niên Bách Ngạn đứng trên tầng hai đã mặc lại quần Âu và áo sơ mi đen. Chiếc áo được tháo hai cúc bên trên trông rất tùy hứng, cổ tay được xắn hờ lên khuỷu tay, cả người trông lười biếng và thoải mái.
Vẫn là Phương Tiếu Bình có phản ứng trước, bà chỉ tay lên gác: “Cậu… Cậu…” Rồi quay sang nhìn Tố Đông: “Sao nó lại ở đây?”
Tố Diệp kinh hãi tới nỗi hai con ngươi chực rớt ra ngoài. Cô chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống rồi đậy chặt nắp lại ngay lập tức. Không! Cô phải ném Niên Bách Ngạn xuống trước. Cô cắn chặt răng, cười trừ: “Anh ấy à… qua đường thôi! Tới chơi thôi mà!” Trong lòng cô thầm gào thét: Niên Bách Ngạn à Niên Bách Ngạn! Anh không trốn cho kỹ đi, lại định làm cái gì vậy?
Cô vừa dứt lời, Niên Bách Ngạn bỗng cười nhạt, chậm rãi bước xuống nhà: “Cháu chẳng qua chỉ quay về phòng ngủ gọi một cuộc điện thoại thôi, sao đã thành người qua đường rồi?” Trong lúc nói anh đã đi tới trước mặt Tố Đông và Phương Tiếu Bình, rồi quay đầu nhìn Tố Diệp, đáy mắt chất chứa nụ cười: “Tối qua Tố Diệp cứ kêu lạnh mãi, làm cháu cũng mất ngủ theo, nên cháu nghĩ phải đặt cho cô ấy một chiếc đệm dày hơn mới được.”
~Hết chương 345~
*Lảm nhảm: Mình không còn sức dịch nốt nữa rồi. Hôm nay đăng tạm 1 chương. Ngày mai mình sẽ trả nợ nốt
P.s: Có vẻ mọi người vẫn không để ý tới cái hạn 10h30 mỗi ngày của mình. Sau này trước giờ đó mình sẽ không trả lời bất kỳ câu nào liên quan tới chương mới cả.