Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 7349 : Tối nay đừng về nữa

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Khi Tố Khải lái xe vào một tiểu khu nằm gần đường Tịnh An, đêm đã khuya lắm rồi. Đêm đông lạnh giá, trong tiểu khu không một bóng người. Xuống xe, Diệp Lan đưa mắt nhìn từng dãy nhà san sát xung quanh, rồi quay về phía anh với ánh mắt khó hiểu.



Tố Khải chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Đây là nơi anh ở.”



Lúc này Diệp Lan mới hiểu ra.



Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Lan tới nhà Tố Khải.



Nhà có ba phòng ngủ, hai phòng khách và hai nhà vệ sinh. Ở mảnh đất tấc đất tấc vàng như Bắc Kinh, ở thế này đúng là có phần xa hoa. Cả khu nhà này giống như mới được khai thác, thế nên thiết kế cũng rất mới mẻ.



Căn nhà anh được sắp xếp rất gọn ghẽ và đơn giản, vừa nhìn đã biết là nhà của đàn ông.



Nhà lấy màu đen làm chủ đạo, màu cafe làm nền, phối hợp đôi chút với màu xanh dương. Mỗi nơi thể hiện rõ sự thô kệch và qua loa, là kiểu thiết kế nhà tiện nghi hiện đại.



Phòng rất sạch sẽ, không lộn xộn và bẩn thỉu như trong tưởng tượng của cô. Có lẽ anh vẫn thuê nhân viên tới quét dọn định kỳ. Đương nhiên, cô cũng chẳng dám hỏi nhiều.



Cô thay đôi dép lê vào, đi tham quan lần lượt các phòng, rồi chép miệng có phần kỳ lạ. Cô nói với anh: Tố Khải! Nơi này rất ít không khí sinh hoạt.



Trong lúc Diệp Lan đi tham quan, Tố Khải đã lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu vang và hai chiếc ly đặt trên mặt bàn trong phòng khách. Sau khi nghe cô hỏi, anh khẽ cười, nói: “Anh không thường xuyên về nhà.”



Diệp Lan cũng đã tham quan gần xong. Cô đi tới bên, mệt mỏi ôm lấy anh, rồi ngẩng đầu cười hỏi tại sao.



“Có hôm muộn quá thì về thẳng nhà bố mẹ anh, tới ăn chùa cũng tiện.” Tố Khải cười ngây thơ.



Diệp Lan mím môi cười theo: “Đúng thế! Đây là căn bệnh thường gặp của những người đàn ông độc thân các anh rồi.” Dứt lời, cô đi tới bên sofa, cầm rượu vang lên trầm trồ: “Rượu này không tồi đâu.”



“Có người bạn mở một trang trại rượu, cứ cách vài ba hôm lại gửi rượu vang tới cho anh. Anh thì không biết nhiều về rượu vang, uống được là được.” Tố Khải cũng ngồi xuống, cầm lấy dụng cụ mở rượu, nói với ngữ khí ôn hòa.



“Đồ keo kiệt, đưa em về uống rượu miễn phí hả.” Diệp Lan lẩm bẩm, cầm lấy hai chiếc ly, rót cho mỗi người một ít.



Tố Khải giơ tay đỡ lấy chai rượu, sửa lại quan điểm của cô: “Về nhà rồi anh mới được uống rượu, nếu không thì ai lái xe?”



Diệp Lan khẽ lắc lư cái đầu, ngón tay cũng đung đưa trước mắt anh: “Cảnh sát Tố vĩ đại! Trên đời này còn có một nghề gọi là lái xe thuê đấy.”



Tố Khải mỉm cười không nói gì, kéo ngón tay cô lại nắm trong lòng bàn tay mình, rồi nhẹ nhàng chạm cốc với cô: “Nào! Chúc mừng em được trở thành nhân viên chính thức của Tinh Thạch.”



Hai chiếc ly chạm vào nhau phát ra thanh âm như nứt vỡ, hết như tâm trạng nơi đáy lòng Diệp Lan bây giờ. Cô cắn môi, ngẩng đầu uống cạn ly rượu. Tố Khải nhìn vậy cũng rất đau lòng, nhưng cũng chỉ biết thở dài.



Ly tiếp theo là Diệp Lan mời Tố Khải. Cô cũng chạm cốc với anh. Rượu vang khẽ sóng sánh trong ly. Cô hỏi: “Anh có thể bình an trở về chứ?”



Tố Khải nhìn cô, khẽ đáp: “Có thể!”



“Nhất định nhé?” Diệp Lan đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào.
Ngón tay Diệp Lan gần như siết chặt. Cô từng đọc trên sách, cũng từng nghe bạn bè nói rằng, lần đầu tiên sẽ rất đau… Với lại cô vừa lén liếc nhìn một cái, của anh lại lớn như vậy…



Đương nhiên, cô chẳng có mặt mũi đâu nói ra mấy câu này. Quan trọng hơn là, cô cảm thấy động tác của Tố Khải rất thuần thục, rất dịu dàng, cô cảm thấy anh sẽ không làm hại cô.



Thuần thục…



Nghĩ tới từ này cô lại cảm thấy lòng chua xót.



Cũng phải, cô không phải người bạn gái đầu tiên của Tố Khải. Anh cũng đã từng dịu dàng như thế này với người con gái khác.



Lồng ngực cay cay lại hơi ngứa ngáy.



Là bờ môi Tố Khải đã di chuyển tới đó.



Cô thở dốc, càng thêm xấu hổ.



Anh chỉ cười, kéo ra bàn tay cô đang tự che mình lại, ấn xuống hai bên cạnh, thấp giọng nói: “Rất đẹp!”



Khi cô run lên rất dữ, Tố Khải bèn phủ lên người cô, nâng cao eo cô lên.



Anh nhấc cao vòng eo tráng kiện, từ từ đè xuống. Diệp Lan bất giác kêu lên.



Cô chưa bao giờ trải qua cơn đau và cảm giác căng chật xa lạ này.



Cô uốn cong người, phát ra một tiếng kêu đau đớn.



Tố Khải hôn nhẹ lên môi cô. Cấm cung và cảm giác chật chội này khiến ánh mắt anh càng lúc càng tối. Anh kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của cô, quý trọng lần đầu tiên khi cô từ một cô gái trở thành một người phụ nữ.



Anh hài lòng cảm thán bên tai cô, hôn đi những giọt nước mắt ướt nhòe bên má: “Lan Lan! Cuối cùng em đã là của anh rồi!”



Diệp Lan siết chặt lấy anh. Cơ thể nhỏ bé vẫn chưa thôi run, nhưng ngập tràn hạnh phúc.



Nhiệt độ trong phòng cũng tăng cao.



Hơi thở người đàn ông trầm khàn mạnh mẽ, tiếng rên yếu ớt của người con gái.



Trong một đêm mùa đông thế này. Hai người như hai con ve dính chặt để trao nhau hơi ấm, không chịu chia tách, triền miên quấn quýt rất lâu…



~Hết chương 349~



*Lảm nhảm: Hai bạn còn trẻ, qua qua thế cho tình cảm thôi ha, không phải mình cắt xén gì đâu

"Con muốn hỏi là lúc con còn rất nhỏ có từng xảy ra chuyện gì không?"