Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 7352 : Bí mật phải chôn sâu tận đáy lòng
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
Tố Diệp bắt đầu thấy hối hận khi gọi cuộc điện thoại này. Cô vốn dĩ đang ôm tâm trạng đứng ngồi không yên, một lòng muốn tìm kiếm được chuyện gì đó mà cô chưa biết từ mợ. Ai ngờ ngọn lửa trong lòng mợ vẫn còn chưa tắt, chút chuyện cũng đổ hết lên đầu Niên Bách Ngạn, khiến cho tâm trạng vốn đang mơ màng của cô đạt được mức độ hóa giải cao nhất, ý của cô là chuyển thành khóc không được, cười chẳng xong.
Thì ra trong mắt mợ, quan hệ của cô và Niên Bách Ngạn lại như con thỏ sống bên cạnh con báo, không biết nguy hiểm luôn rình rập quanh mình, bất kỳ lúc nào cô cũng có thể bị sát thủ dịu dàng là Niên Bách Ngạn ăn tươi nuốt sống vậy.
Mợ đáng yêu của con ơi, con nghe mấy lời này liệu có phải cảm kích rơi nước mắt không đây?
“Được rồi, được rồi, mợ! Coi như con chưa hỏi nhé.” Cô chọn kế cuối cùng trong 36 kế còn không được sao.
Ai ngờ một người đã mở van nói như Phương Tiếu Bình thì vốn không định ngừng lại. Mợ phát huy hoàn toàn sức xuyên thấu của giọng nói hào sảng: “Coi như chưa hỏi là thế nào? Không hỏi mà được à? Con nói đi, mẹ con không còn nữa, mợ không dạy được con nữa phải không? Lỡ như sai lầm một lần, để lại hối hận về sau thì sao? Sau này mợ nhắm mắt xuôi tay biết ăn nói sao với mẹ con?”
Lôi cổ nhân ra chèn ép là tuyệt chiêu hàng đầu của mợ, khiến người ta vừa sợ hãi đồng thời cũng cảm thấy khó xử. Tố Diệp đương nhiên không dám cúp máy qua quýt. Cô chỉ giận mình nhất thời ngứa tay gọi cuộc điện thoại này, kích phát khả năng công kích như gió lốc vô địch của mợ.
“Con à! Đừng trách mợ không nhắc nhở con. Cái thằng Niên Bách Ngạn đó vừa nhìn đã biết không phải loại tầm thường. Có lúc người đàn ông quá thông minh cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì đâu. Đương nhiên, mợ không có ý chia rẽ hai đứa. Tình cảnh lúc đó làm mợ và cậu con không thể không đồng ý. Mợ nói những lời này là muốn nhắc nhở con phải tinh tường một chút, đừng có ngây thơ, không chuẩn bị cho mình đường lui.”
Tố Diệp đờ đẫn nhìn hình ảnh của mình trong gương, nhìn trái nhìn phải cũng chẳng cảm thấy mình có gì giống một đứa con gái ngây thơ. Cô thở dài: “Chuẩn bị đường lui gì ạ?”
“Lỡ như hai đứa chung sống một thời gian rồi chia tay thì sao? Lỡ như nó không ý định lấy con thì sao? Một người đã nghĩ tới chuyện kết hôn giả rồi con cảm thấy liệu nó có ý định lấy vợ hay không? Theo mợ thấy, cái cậu Tưởng Bân đó tốt đấy. Thế mà con cứ không chịu. Tìm chồng, mắt không phải lúc nào cũng cứ nghếch lên trời đâu, phải tìm một người bình đẳng mới được. Thế nào gọi là môn đăng hộ đối? Đây chính là môn đăng hộ đối.”
“Mợ! Mợ có quá nhiều định kiến với Bách Ngạn rồi.”
“Không phải nhiều định kiến. Là mợ cảm thấy cậu Niên Bách Ngạn đó sành sỏi hơn con nhiều lần. Làm sao mà con nhiều trò bằng nó được, con vốn không phải đối thủ của người ta.”
“Có phải là đi đánh nhau đâu.” Tố Diệp kháng nghị.
Cuối cùng Phương Tiếu Bình đúc kết một câu đầy chí lý: “Đàn ông và phụ nữ chung sống ấy à, nếu không phải gió đông chèn gió tây, thì cũng là gió tây ép gió đông.”
“Thế thì con chọn bừa một gió đi, gió tây vậy.” Cô cười hì hì.
Tố Diệp ngồi dưới sân khấu, nhìn Kỷ Đông Nham ăn mặc hệt như con công, cảm thấy chua xót tận răng.
Dùng bốn chữ này để hình dung Kỷ Đông Nham không hề quá chút nào: Giả vờ nghiêm túc.
Bình thường cũng chẳng thấy anh ta thể hiện vẻ phong độ, lịch sự thế này. Hình ảnh xoay vần trong đầu Tố Diệp luôn luôn là cái dáng đứng trên đỉnh núi, đầu tóc bị gió thổi rối bù, bên tai cô còn vang vọng tiếng gào khóc thảm thiết của anh ta khi bị cô đá xuống núi, khác biệt một trời một vực với hình tượng một doanh nhân thành đạt, đứng đắn nghiêm chỉnh trước mặt.
Khi phóng viên hỏi Kỷ Đông Nham lo lắng nhất là khi nào, Tố Diệp rất muốn xông lên bổ sung một câu: Anh ta mắc bệnh sợ độ cao, đến cưỡi ngựa còn không dám.
Nghĩ tới đây, cô lại không nhịn được phải phì cười.
Kết thúc buổi ra mắt sản phẩm mới, Tố Diệp xin được thẻ nhân viên của Tỷ Hối do phòng quan hệ cấp, được đồng ý liền đi về phía phòng nghỉ.
Lúc đẩy cửa ra cô cũng không nghĩ gì nhiều, vì cô tưởng chỉ có mình Kỷ Đông Nham thôi.
Thế nên cô cũng chẳng gõ cửa, cứ thể đi thẳng vào. Lúc đó mới phát hiện Kỷ Đông Nham đang ngồi trên ghế sofa, còn cô minh tinh đó thì ngồi trên đùi anh ta, tư thế của hai người vô cùng ám muội.
Có lẽ họ cũng không ngờ có người xông vào đột ngột, cả hai đều sững sờ.
Tố Diệp cũng ngẩn ra giây lát nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Cô chỉ muốn móc ngay hai mắt mình ra. Thế là cô vội vàng che chặt hai mắt: “Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không nhìn thấy gì cả đâu.”
Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ: Không phải cô đã vô duyên vô cớ trở thành người bắt gian tại trận đấy chứ? Hình như hai người họ chưa cởi quần áo…
~Hết chương 352~
*Lảm nhảm: Còn một chương chiều up nốt nha ^^