Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 7354 : Mỗi người đều có một nỗi đau muốn trốn tránh

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Thời gian như ngừng lặng.



Cả nét mặt của Niên Bách Tiêu cũng vậy.



Cậu ta ngây ngốc nhìn Tố Diệp, như một người bị một cây gậy đập mạnh vào sau gáy, tất cả các biểu cảm trên gương mặt đều đông cứng lại giây phút này.



Rất lâu sau, cậu ta gào lên giận dữ, rồi ngay lập tức bổ nhào về phía Kỷ Đông Nham như một con sói đói bụng: “Kỷ Đông Nham! Anh không có quyền nói với người phụ nữ này chuyện của em!”



Tiếc là, đối với Kỷ Đông Nham mà nói, Niên Bách Tiêu vẫn còn quá nhỏ, tay chân không chắc chắn. Khi cậu ta nhào tới, Kỷ Đông Nham nhanh nhẹn giơ tay túm lấy cánh tay Niên Bách Tiêu, rồi siết mạnh tay một cái. Cả người Niên Bách Tiêu bị Kỷ Đông Nham đè sấp xuống đất. Cánh tay cậu ta cũng bị Kỷ Đông Nham bẻ quặt về đằng sau.



Niên Bách Tiêu đau đớn kêu gào ầm ĩ.



“Không nhận ra Tố Diệp đang quan tâm tới em sao? Nhóc con, đừng có không biết tốt xấu!” Kỷ Đông Nham giơ tay đánh vào đầu cậu ta một cái.



Nửa khuôn mặt Niên Bách Tiêu bị đè lên thảm cỏ. Cỏ khô chọc vào da thịt làm cậu ta đau đớn, nhe răng trợn mắt lườm Tố Diệp đang đứng gần đó xem trò vui, nói với vẻ khinh thường: “Chị ta quan tâm em ư? Nực cười! Chẳng qua là chị ta muốn lấy lòng anh trai em mà thôi!”



Tố Diệp chẳng hơi đâu tranh luận với cậu ta. Cô tìm một khoảnh đất sạch sẽ, ngồi xuống. So với dáng vẻ thảm hại của Niên Bách Tiêu, trông cô vô cùng ung dung tự tại. Thế nên mới nói tìm Kỷ Đông Nham tới là đúng đắn. Nói gì thì nói, cô cũng chỉ là con gái, mấy công việc đánh đấm này đương nhiên đàn ông vẫn làm tốt hơn.



Niên Bách Tiêu, cũng giống như đa phần những đứa trẻ phản nghịch khác, sâu trong nội tâm dù ít dù nhiều cũng che giấu những bí mật và tâm sự. Ngoài mặt chúng càng ương bướng, khó bảo thì tâm hồn lại càng đóng kín. Tuy rằng mới chỉ tiếp xúc với cậu ta một thời gian ngắn, nhưng Tố Diệp biết rõ những cậu trai có tính cách như cậu ta kỳ thực rất khao khát có được sự quan tâm và chú ý của người khác.



Nghĩ tới tính cách của Niên Bách Ngạn là đủ biết. Trước nay anh vốn nghiêm túc, lại không thích thể hiện sự quan tâm của mình. Bố mẹ họ mất sớm, anh trai không khác gì bố. Thế nên lẽ tất nhiên anh càng phải nghiêm khắc hơn với Niên Bách Tiêu. Cộng thêm tính cách mạnh mẽ và thói quen kiểm soát của Niên Bách Ngạn, e là có nhiều lúc Niên Bách Tiêu không có được cơ hội biểu đạt ý nguyện của mình.



Từ Niên Bách Ngạn cô cũng được biết, Niên Bách Tiêu luôn học ở nước ngoài. Những chuyên ngành cậu ta theo học, những trường cậu ta thi vào đều do đích thân Niên Bách Ngạn sắp xếp. Cũng tức là, Niên Bách Ngạn hy vọng Niên Bách Tiêu đi theo quỹ đạo của mình, làm theo yêu cầu của mình, không cần nghe bất kỳ ý kiến nào của cậu ta. Dù sao Niên Bách Tiêu cũng còn nhỏ. Cậu ta có đấu tranh thế nào cũng không thể chống chọi nổi gia sản kếch xù cùng mối quan hệ rộng lớn của anh mình. Cuối cùng cánh tay chịu thua bắp chân, đành phải lựa chọn thỏa hiệp.


Người tới xem cậu đua xe mỗi ngày một nhiều hơn, tiền cược cũng mỗi ngày một lớn.



Chuyện này cuối cùng cũng để huấn luyện viên của Niên Bách Tiêu biết được. Ông ấy quở trách Niên Bách Tiêu một trận. Vì trong mắt những tay đua chuyên nghiệp như họ, chỉ có đường hoàng đứng dưới ánh mặt trời, tiếp nhận một cuộc đua có quy củ luật lệ mới gọi là đua xe. Bàn tay của họ dùng để nâng cúp, để cầm số tiền trong sạch dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, dùng để lái F1, chứ không phải để mỗi tối lái những chiếc xe khác nhau, không màng tới quy tắc, không có gì bảo đảm tính mạng.



Niên Bách Tiêu cảm thấy mình không sai. Cậu cảm thấy chỉ cần có tiền, đội xe được cứu, bọn họ có thể không cần vất vả lôi kéo tài trợ cũng sẽ được đứng trên vũ đài thế giới.



Cậu lại tới trường đua ngầm. Vừa mới xuất hiện là cả trường đua đã náo nhiệt hẳn lên. Cậu nghiễm nhiên trở thành ngôi sao ở nơi đó. Chỉ có điều cậu quên mất rằng, trên đời này chẳng có gì là vĩnh hằng bất biến, cá cược lại càng như vậy, có thắng rồi sẽ có thua. Hơn nữa cậu lại quá nổi trội, huênh hoang, khiến người khác ganh ghét. Tối đó huấn luyện viên vì ngăn cản cậu tham gia cũng có mặt ở đó, thế là bi kịch đã xảy ra.



Các tay đua khác cố tình vây lấy xe của Niên Bách Tiêu, bắt đầu tấn công theo nhóm. Niên Bách Tiêu suýt nữa bị nhóm người đó đánh chết. Huấn luyện viên vì bảo vệ cậu mà đã bị bọn chúng đánh gãy cả hai chân.



Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, Niên Bách Tiêu rút ra khỏi G4, không bao giờ đua xe nữa.



Tố Diệp bèn hỏi Kỷ Đông Nham, chuyện sau đó thế nào? Chuyện này cuối cùng đã giải quyết ra sao? Niên Bách Tiêu làm sao thoát khỏi tay của bọn người đó?



Kỷ Đông Nham bèn nói đơn giản một câu: Niên Bách Ngạn đã ra mặt giải quyết mọi chuyện.



Tố Diệp kinh ngạc, lại hỏi giải quyết kiểu gì. Kỷ Đông Nham liền nói không biết. Anh ta chỉ biết nếu lúc đó Niên Bách Ngạn không xuất hiện xử lý chuyện này, có lẽ Niên Bách Tiêu đã bị đám người đó đánh chết.



Nghĩ tới đây, Tố Diệp hít sâu một hơi. Thấy Niên Bách Tiêu kích động như vậy, cô mỉm cười: “Xem ra tôi làm khó cậu rồi. Thôi vậy, mỗi người đều có một nỗi đau mà mình muốn trốn tránh, không dám đối mặt. Âu cũng là chuyện thường tình.” Dứt lời, cô nhìn Kỷ Đông Nham rồi nói: “Mời cậu chủ nhỏ của chúng ta ăn một bữa no nê đi. Không chừng nhìn mấy chiếc xe đua trên đường đua vừa rồi đã bị dọa cho hồn bay phách tán cũng nên.”



Niên Bách Tiêu nhìn trân trân về phía bóng cô, bàn tay nắm chặt, nổi cả gân xanh, hơi thở cũng mỗi lúc một dồn dập. Rồi cậu ta bất ngờ hét lên một câu sau lưng cô: “Tố Diệp! Chị có tư cách gì nói tôi trốn tránh hiện thực? Chị thì sao? Chẳng phải chính chị cũng vậy sao?”



~Hết chương 354~