Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 8365 : Anh trai cậu to hơn cậu
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
Tiếng ồn ào khoa trương phá vỡ sự yên tĩnh của phòng ngủ.
Niên Bách Tiêu nằm trên giường bị kinh động, nhưng có lẽ vì đang buồn ngủ khủng khiếp, cậu ta chỉ nhíu mày một cái, lẩm bẩm câu gì đó rồi lại lật người lại, ngủ tiếp.
Tố Diệp đương nhiên không thể nhảy lên giường túm cổ cậu ta dậy. Thấy vậy, cô càng gõ to thứ trong tay, tạo nên những tiếng ầm ĩ hơn.
Niên Bách Tiêu bực bội kéo cao chăn lên, che chặt đầu lại.
Tố Diệp gõ đến nỗi tay cũng dại đi. Thấy người trên giường không có ý định dậy, cô cũng đành thôi. Cô chống tay vào hông, đứng trên đầu giường, suy nghĩ một chút rồi đi tới sofa cầm theo mấy cái gối nữa, ném từng cái về phía Niên Bách Tiêu.
“Tối không chịu ngủ, sáng không chịu dậy. Niên Bách Tiêu! Cậu đâu còn bé bỏng gì nữa!”
Người trong chăn hơi cử động, rồi gào lên một tiếng sốt ruột: “Đừng làm phiền tôi!”
“Dậy mau lên!” Tố Diệp không hề bỏ cuộc.
Niên Bách Tiêu vẫn không có động tĩnh.
Tố Diệp nghĩ tiếp rồi quay người đi ra ngoài.
Căn phòng lặng yên trở lại.
Nhưng chẳng được mấy chốc, đã có tiếng bước chân vọng tới.
Tố Diệp quay lại. Lần này cô vác theo một cây lau nhà trên vai, đi từng bước tới đầu giường, chọc chiếc cán dài ngoẵng về phía cậu ta: “Dậy đi!”
Không có phản ứng.
Cô chọc thêm hai nhát: “Dậy đi! Dậy ngay!”
Người trong chăn bực bội trở mình.
Ngay sau đó cô bắt đầu chọc điên cuồng: “Dậy, dậy, dậy, dậy!”
Sau đó, cô nghe thấy Niên Bách Tiêu gào lên một tiếng, lật tung chăn ra, ngồi trên giường, tức lồng lộn nhìn người phụ nữ đáng ghét làm phiền giấc mơ đẹp của mình. Cậu ta đang định mở miệng mắng chửi, một giây sau bỗng dừng lại.
Vì cậu ta còn chưa kịp nói gì, Tố Diệp đã huơ huơ cán lau nhà trong tay, mỉm cười “nhắc nhở”: “Dám nói một câu khó nghe thử xem! Tôi nhất định sẽ đánh cho cậu bò xuống đất tìm răng thì thôi!”
Tuy rằng Niên Bách Tiêu không hiểu bò xuống đất tìm răng với hành động đánh có quan hệ gì, nhưng cũng biết chắc chắn chẳng phải câu gì tốt đẹp. Cậu ta bèn mím chặt môi, thở hồng hộc nhìn Tố Diệp. Biểu cảm đó thù hằn như nhìn đám người ngoài hành tinh tới xâm chiếm Trái Đất.
Tố Diệp không quan tâm. Cô chỉ về phía ghế đối diện: “Lại đây ngồi!”
Niên Bách Tiêu đứng im.
“Nhanh nhẹn lên!” Cô hét lên.
Niên Bách Tiêu có lẽ không nghe hiểu câu này lắm, nhưng lại hiểu ý của cô, đành phải bước tới, ngồi thụp xuống đối diện cô, bực dọc hỏi: “Gì nữa?”
Tố Diệp đứng dậy: “Ngồi yên ở đây!”
Niên Bách Tiêu làm mặt sốt ruột.
Khi Tố Diệp bê hộp dụng cụ y tế và một thùng đá quay lại, thấy Niên Bách Tiêu vẫn ngoan ngoãn ngồi đó thì rất hài lòng. Cô tươi cười đi tới. Niên Bách Tiêu thấy vậy, không hiểu cô định làm gì, nhìn cô đầy cảnh giác.
Tố Diệp không nói nhiều, chỉ mở hộp dụng cụ ra, lấy từ trong một túi bông băng lớn, nhét một viên đá vào trong rồi cuộn tròn lại, áp lên gò má vẫn còn đang sưng phồng của cậu ta.
Niên Bách Tiêu né tránh theo phản xạ.
Tố Diệp cầm túi đá lên, không giận cũng không phiền, chỉ khẽ nói: “Tránh cái gì mà tránh? Tôi hại được cậu sao? Anh trưởng như cha, dâu trưởng như mẹ, chưa nghe câu này sao?”
Niên Bách Tiêu nhìn cô, không nói gì.
Tố Diệp cầm túi đá, nhẹ nhàng ấn lên má cậu ta.
Cậu ta xuýt xoa một tiếng, có lẽ vì quá lạnh.
Một lúc sau Niên Bách Tiêu nói một câu: “Tôi không “quen” chị là chị dâu của tôi.”
“Từ đó là “thừa nhận”.” Tố Diệp từ tốn sửa chữa lại.
Niên Bách Tiêu bĩu môi, rồi nói tiếp: “Tôi không thừa nhận chị là chị dâu của tôi.”
~Hết chương 364~
*Lảm nhảm: "Chị để tôi tới quán bar đi, anh tôi không biết được đâu!"
"Về muộn nữa là anh tôi về tới nhà đấy!"
"Thằng nhóc này hát hay đấy chứ!"