Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 8368 : Có tật giật mình
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
Từ tiếng sập cửa, không khó nghe ra sự phẫn nộ của Niên Bách Tiêu.
Tới khi Tố Diệp buông tay xuống, đã nhìn thấy ngoài cửa kính chắn gió Niên Bách Tiêu ấn một người đàn ông nhỏ thó vào tường, trông tâm trạng rất kích động.
Kinh hãi, cô vội vàng xuống xe.
Cô liền nghe thấy Niên Bách Tiêu lớn tiếng quát người đó: “Mày muốn chết à?”
Người đó không có bất kỳ hành động phản kích nào, chỉ nhìn Niên Bách Tiêu như cười như không.
Tố Diệp thấy trong tay người đó cầm máy ảnh, đoán ra tám chín phần chính là phóng viên, bèn vội vàng bước tới giữ tay Niên Bách Tiêu, can ngăn: “Đừng gây chuyện nữa, chúng ta mau đi thôi!”
Niên Bách Tiêu không buông tay, mà túm chặt lấy cổ áo gã phóng viên, nhìn Tố Diệp: “Hắn ta chụp trộm chúng ta!”
Tố Diệp siết chặt tay lại.
“Nếu hai người đường hoàng trong sạch sao phải sợ bị chụp trộm?” Hắn ta nói một câu thiếu khách khí.
Câu nói này đã chọc giận tới Niên Bách Tiêu. Tiếng Trung của cậu ta không tốt, thế nên không thể chiếm lợi thế trong việc ăn nói. Thế là cậu ta chẳng nói chẳng rằng, vung nắm đấm vào mặt gã phóng viên: “Lăng nhục người khác!”
Hắn ta đứng không vững, ngã nhào xuống đất.
Tố Diệp thấy vậy đầu óc càng căng thẳng. Cô xông tới giữ chặt tay Niên Bách Tiêu vẫn còn đang chuẩn bị đánh tiếp, gấp gáp nói: “Đừng đánh nữa! Chuyện này truyền ra ngoài không có lợi với anh cậu đâu.”
Niên Bách Tiêu lập tức dừng lại, gương mặt tức giận đến tái mét.
“Đúng đấy, chàng trai trẻ! Cậu vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời là hơn!” Gã phóng viên lồm cồm bò dậy, lau vệt máu trên khóe miệng, cười khẩy: “Đã nhìn thấy đây là cái gì chưa? Đường đường là em trai của tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn ra đường động thủ đánh người, làm phóng viên bị thương nghiêm trọng. Tin này mà đồn ra ngoài chẳng phải càng dệt gấm thêm hoa sao. Cậu đoán công chúng sẽ nói cậu thế nào? Cậy có người anh có tiền có thế là lộng hành, ngang ngược?”
“Mày…” Ngọn lửa giận dữ trong đôi mắt Niên Bách Tiêu càng bùng lên dữ dội.
Tố Diệp ra sức giữ chặt cậu ta lại, sợ cậu ta lại tiếp tục đánh người.
Nhưng lần này Niên Bách Tiêu đã hạ quyết tâm. Cậu ta đẩy Tố Diệp ra, đi tới trước mặt gã phóng viên, giằng lấy máy ảnh của hắn ta. Khi hắn ta còn chưa kịp cướp lại, cậu ta bèn giơ tay, ném mạnh chiếc máy ảnh vào mặt tường. Máy ảnh rơi xuống đất, vỡ tan.
Sau đó, Niên Bách Tiêu rút chiếc thẻ nhớ từ trong đống tan nát đó ra, đút vào túi quần.
“Mày! Mày…” Gã phóng viên bổ nhào tới bên cạnh máy ảnh, gương mặt gần như méo xệch, phẫn nộ nhìn Niên Bách Tiêu: “Ăn cướp! Khốn kiếp!”
Niên Bách Tiêu chẳng thèm quan tâm hắn ta chửi cái gì. Dù sao máy ảnh cũng bị hủy hoại rồi, cậu ta cũng không lo ngại gì nữa, bèn quay người đi lên xe.
Tố Diệp nhìn gã phóng viên rồi cũng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, rồi lên xe theo.
Sau khi Niên Bách Ngạn ngẩng lên, Tố Diệp bèn vùi mặt vào ngực anh, khẽ nói: “Thật ra… em rất hy vọng được cùng anh đối mặt.”
“Em cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đã là cách tốt nhất rồi.” Niên Bách Ngạn buông một câu như vậy trên đỉnh đầu.
Cô ngước lên nhìn anh, trái tim nghẹn lại.
Niên Bách Ngạn bỗng lấy một chiếc túi tinh xảo khác bên cạnh giường, bất ngờ chuyển chủ đề: “Ngoài bộ hồng nhạt đó, thì bộ này cũng dành tặng em.”
Tố Diệp nghi hoặc đón lấy, lấy ra xem, mặt bỗng đỏ rần.
“Bách Ngạn…”
Niên Bách Ngạn sát lại gần cô, nở một nụ cười xấu xa: “Thay vào cho anh xem đi!”
“Thôi chứ hả?” Tố Diệp cảm thấy cả gương mặt mình đang nóng hầm hập.
Niên Bách Ngạn ôm lấy cô, ra lệnh bên tai: “Anh muốn xem mà, thay đi!”
Trái tim Tố Diệp trở nên hồi hộp, thấp thỏm bởi hơi thở nóng bỏng của anh. Cô đẩy anh ra, ôm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Rất lâu sau.
Mãi vẫn chẳng thấy cô đi ra.
Ban đầu Niên Bách Ngạn vẫn còn bình thản đọc báo, mười mấy phút sau anh không nhẫn nại được nữa, đặt tờ báo sang một bên rồi xuống giường, đi tới bên cửa phòng tắm, giơ tay gõ cửa: “Diệp Diệp?”
“Ừm…” Bên trong vang lên một giọng nói buồn bã.
“Ra đây đi!” Anh tựa bên cạnh cửa, khoanh hai tay trước ngực.
“Ồ…”
Lại đợi hơn một phút nữa.
“Rầm… rầm… rầm!” Niên Bách Ngạn gần như phá cửa: “Sao vẫn chưa ra?”
Bên trong im lặng.
Đúng vào lúc Niên Bách Ngạn định xông vào, cửa phòng tắm từ từ mở ra, trong cánh cửa nhỏ xíu là ánh đèn vàng nhạt hiền dịu.
Chìm trong quầng sáng ấy là một người con gái đủ để khiến máu nóng trong người đàn ông dâng trào…