Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 8374 : Anh vẫn yêu cô ấy

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Đợi Niên Bách Tiêu gào thét một trận xong, căn phòng mới yên bình trở lại.



Niên Bách Ngạn không cất lời nói một câu, chỉ nhìn thẳng vào Niên Bách Tiêu, ánh mắt trầm ổn và giá lạnh.



Bầu không khí vô cùng áp lực.



Ngay cả Tố Diệp đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh.



Vào lúc cô đang không biết làm sao để khuyên hai anh em họ thì cô giúp việc đẩy cửa ló đầu vào. Có lẽ phát hiện ra không khí càng lúc càng nặng nề, cô ấy dè dặt lên tiếng: Thưa anh, bữa tối xong xuôi cả rồi!



Lúc này Niên Bách Ngạn mới khẽ ra lệnh một câu: “Ăn cơm!”



Niên Bách Tiêu nghiến chặt răng, quay người sải bước đi về phòng mình.



“Ấy…”



“Mặc kệ nó!” Niên Bách Ngạn quát lên bất mãn sau lưng Tố Diệp.



Tố Diệp thấy sắc mặt Niên Bách Ngạn không thân thiện, bèn liếm môi, ngoan ngoãn nói một câu: “Nhưng mà… không ăn tối sẽ khó chịu lắm…”



“Nó lớn tướng như vậy rồi, không chết đói được!” Niên Bách Ngạn lại buông một câu trong bực bội.



Đầu óc Tố Diệp tê dại, thầm nghĩ sau khi sự việc bại lộ Niên Bách Ngạn nổ pháo vào Niên Bách Tiêu trước, vậy thì ngay sau đây bản thân cô cũng khó mà giữ được an toàn cho mình. Con ngươi cô đảo đảo rất nhanh, đầu óc chợt nhanh nhạy, lập tức cười trừ: “Thế này đi, để em đi khuyên nó. Anh em mà, không thể cứ ngày nào gặp nhau cũng cãi vã được!”



Nói xong câu ấy, cô quan sát kỹ nét mặt của Niên Bách Ngạn.



Niên Bách Ngạn nhìn cô, hơi nheo mắt lại.



Đôi chân Tố Diệp từ từ chuyển động. Sau khi thấy anh vẫn giữ im lặng, cô chuẩn bị chuồn lẹ.



Sau lưng vang lên tiếng Niên Bách Ngạn.



“Anh để em đi chưa?”



Tố Diệp dừng bước.



Tiêu đời rồi!



“Lại đây!” Niên Bách Ngạn thấp giọng gầm lên.




“Chị Băng! Trước đây chị hợp tác với tập đoàn Tinh Thạch phải không? Cái người… tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Thạch có phải là một người cực kỳ khó gần không?” Cô người mẫu liếm môi.



Bạch Băng cực kỳ thông minh, nhếch môi cười: “Sao? Cô từng gặp Niên Bách Ngạn?”



Gương mặt cô gái càng đỏ hơn. Nhớ lại khung cảnh tối hôm đó được gặp anh, nhớ lại mùi hương trên người anh cùng vòm ngực rộng lớn ấy, trái tim lại bắt đầu đập thình thịch loạn nhịp. Thấy Bạch Băng nhìn mình, cô gái bèn gật đầu.



Bạch Băng chần chừ, hơi nhướng mày: “Anh ta muốn bao nuôi cô?”



Cô người mẫu lập tức lắc đầu, ánh mắt dần tối đi: “Em làm gì được may mắn đến thế. Em chỉ từng gặp anh ta một lần thôi.” Tối đó cô ta đã chụp lén anh mấy bức ảnh, không dám cài làm hình nền, chỉ những lúc nào rất nhớ anh mới lôi ra ngắm.



Cô ta biết chuyện ảnh nóng, chuyện này từ lâu đã đồn đại ầm ĩ khắp giới giải trí rồi.



Nói thật lòng, cô ta chỉ mong mình được là nữ chính trong ảnh.



Bạch Băng bật cười: “Chuyện này có gì khó. Cái vòng luẩn quẩn này nói to thì rất to, nói nhỏ thì cũng quanh quẩn tưng ấy người. Chỉ cần vẫn ở Bắc Kinh, thì rồi cũng sẽ có lúc gặp mặt trong một bữa tiệc nào đó, để lần sau tôi giới thiệu cô cho anh ta.”



“Cảm ơn chị Băng!” Cô người mẫu kích động vô cùng.



Bạch Băng không nói gì nữa.



Một lúc sau.



“Nhưng vị tổng giám đốc Niên đó hình như rất say đắm cô hai nhà họ Diệp.” Cô nhớ lại danh xưng trong điện thoại của anh, bảo bối. Có phải trong lòng anh, cô tiểu thư đó mới là bảo bối của anh?



Bạch Băng cười khẽ, giơ tay véo má cô gái: “Cô bé à, cô nhớ cho kỹ đây! Chơi đùa với đàn ông tuyệt đối không được coi là thật. Cô mặc kệ trong lòng anh ta có ai, chỉ cần anh ta chấp nhận để ý tới cô thì cô sẽ có cơm ăn. Cô mà tưởng thật, mà nghiêm túc thì cô chết chắc đấy, hiểu chưa?”



Cô người mẫu gật đầu như đã lờ mờ hiểu.



Bạch Băng cười khẩy trong lòng: Say đắm ư? Nực cười! Đó là vì anh ta chưa gặp được người phụ nữ tiếp theo hợp khẩu vị của mình mà thôi.



“Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên cô là gì?”



Cô người mẫu vội vàng đáp: “Em tên là An Tịnh.”



“An Tịnh?” Bạch Băng cười: “Cái tên thú vị đấy.*”



*An Tịnh có nghĩa là yên tĩnh. Tuy vậy bạn trẻ này hơi nhiều lời >.