Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 8380 : Đợi cả một đêm
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
“Như vậy chẳng phải rất tốt sao?” Diệp Uyên thực tình không thể hiểu nổi.
“Rất tốt?” Nguyễn Tuyết Mạn bực mình, bất chợt cao giọng, lại ý thức ra giờ đã là nửa đêm, lập tức kìm chế: “Con lái máy bay nhiều đầu óc đần độn rồi phải không? Sao mà từ sáng tới tối cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế? Con tưởng bố con định dùng Niên Bách Ngạn sao? Nếu ở trong công ty có con trai hay con gái mình ngồi vững, ông ấy liệu có dùng người ngoài không? Chẳng phải chỉ vì trong công ty từ trên xuống dưới không ai có thể ngang sức ngang tài với Niên Bách Ngạn sao?”
Diệp Uyên mệt mỏi dựa ra sau sofa: “Mẹ! Nói mãi mà con vẫn chẳng hiểu mẹ định biểu đạt điều gì.”
“Ý của mẹ rất đơn giản. Bây giờ con bắt buộc phải tới công ty làm, không muốn cũng phải đi. Nếu không Tinh Thạch sẽ là của một mình Niên Bách Ngạn mất.” Nguyễn Tuyết Mạn nhíu mày nói.
Diệp Uyên bật cười: “Làm sao có thể chứ? Đúng! Đích thực là Niên Bách Ngạn có cổ phần, nhưng nếu anh ấy muốn nuốt gọn công ty cũng phải chuẩn bị rất nhiều điều kiện, ví dụ như tiền bạc, hay nhân lực. Trước đây mẹ có lo lắng này cũng là điều dễ hiểu. Anh ấy lấy Tiểu Ngọc, có khả năng cướp quyền. Nhưng bây giờ hai người họ đã xóa bỏ quan hệ hôn nhân rồi. Đến một cơ hội duy nhất để độc chiếm công ty anh ấy cũng không có thế nên mẹ đừng lo lắng nữa!”
“Vậy được, mẹ hỏi con, tới ngày bố con chỉ biết nằm đó thì làm thế nào? Lúc đó ở Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn thật sự một tay che trời rồi, tương lai thay đổi thế nào chúng ta chẳng ai biết được.”
Diệp Uyên lắc đầu, cười khổ: “Mẹ! Bây giờ là thời đại nào rồi, tư tưởng của mẹ lạc hậu quá rồi! Cho dù có một ngày bố nằm đó thật thì cùng lắm là thuê một giám đốc chuyên nghiệp hoặc một đoàn thể chuyên nghiệp nào đó để quản lý. Giờ cho dù là các doanh nghiệp nước ngoài lâu đời cũng cần có một mô hình quản lý hiện đại hóa, nếu không làm sao có thể tiến bộ được?”
Nguyễn Tuyết Mạn trừng mắt lườm anh: “Được! Mẹ nói không lại con. Nhưng con nhớ đấy. Con là con trai trưởng, gánh nặng Tinh Thạch con sớm muộn gì cũng phải vác. Nếu con thật sự không muốn về đó làm việc thì mẹ có một ý khác hay hơn.”
Câu này làm Diệp Uyên cảm thấy không ổn, anh chần chừ nhìn Nguyễn Tuyết Mạn. Nguyễn Tuyết Mạn rót một cốc nước uống cho thanh giọng, rồi đè giọng xuống thấp hơn nữa: “Con cũng không còn ít tuổi nữa. Mẹ thấy con gái nhà chú Tịch được đấy. Nó vừa tốt nghiệp đại học. Gia đình họ lâu nay lại luôn làm ăn qua lại với Tinh Thạch, gia sản cũng khá hùng hậu. À, cô gái đó con cũng từng gặp rồi đấy. Sinh nhật Tiểu Ngọc năm ngoái cô ấy có tới dự, hai đứa còn nói chuyện mà.”
Diệp Uyên lắc đầu: “Không có ấn tượng!”
“Cô gái đó tên là Tịch Khê, cao ráo, trắng trẻo.” Nguyễn Tuyết Mạn nhắc một câu.
Thấy nét mặt anh vẫn mơ màng, như chẳng nhớ ra chút nào, bà ta nói thẳng: “Thôi! Không nhớ được thì đừng nhớ nữa. Ý của mẹ là, con tiếp xúc thử với người ta xem sao. Nếu có thể kết thông gia với nhà họ Tịch là tốt nhất. Nhà họ và nhà chúng ta cũng tương đương nhau. Nếu nắm chắc được chuyện hôn sự này, thế lực của nhà họ Tịch sẽ đứng về phía chúng ta, như vậy sẽ không sợ Niên Bách Ngạn đó có bất kỳ suy nghĩ đen tối nào nữa.”
Diệp Uyên nghe đến đây, đầu lập tức phình to, vội vàng đứng dậy: “Mẹ! Con buồn ngủ rồi, con lên gác ngủ đây!”
“Cái thằng này, sao cứ nói tới chuyện lớn cả đời là mày lại chạy thế hả? Mẹ mặc kệ con đấy! Mẹ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau nhé.”
“Con không có thời gian!” Ngữ khí của Diệp Uyên có phần bực bội, rồi anh chạy vọt lên gác.
Nguyễn Tuyết Mạn nhìn theo bóng Diệp Uyên, tức đến phồng mang trợn má.
Tố Diệp đã đợi điện thoại cả một buổi tối.
Tố Diệp đã ngồi trong nhà tắm hơn ba mươi phút đồng hồ mà vẫn chưa thấy ra.
Ban đầu, Niên Bách Tiêu vẫn còn say mê xem phim, nhưng dần dần cậu ta bắt đầu phân tâm. Cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Cánh cửa nhà tắm vẫn đóng chặt, không thấy cô ra ngoài.
Lại đợi thêm mười mấy phút nữa, Niên Bách Tiêu không ngồi được nữa. Cậu ta đứng dậy đi ra ngoài phòng khách, tới gõ cửa phòng tắm: “Chị chết chìm rồi à?”
Một lúc sau bên trong mới vang lên động tĩnh của Tố Diệp, giọng nói rất khẽ: “Bách Tiêu! Cậu gọi cô giúp việc tới đây!”
Cô giúp việc?
Niên Bách Tiêu nhíu mày: “Chị tìm cô ấy làm gì?” Cô giúp việc vừa mới ra ngoài mua thức ăn rồi.
“Cậu đừng hỏi nhiều như vậy, cứ giúp tôi gọi cô giúp việc vào đây!” Tố Diệp có chút gấp gáp.
Niên Bách Tiêu thở dài: “Không phải là chị không băng kín vết thương, để nước chảy vào rồi đấy chứ?”
Tối qua chính cô giúp việc vào phòng tắm, băng lại vết thương cho cô. Vì thế cậu ta còn đứng dựa ngoài cửa cười cô, nói cô lớn tướng thế rồi mà đi tắm cũng không biết cách ly vết thương, làm Tố Diệp tức giận suýt thì giết chết cậu ta.
Thế nên hôm nay cậu ta nghĩ chắc lại bị như vậy thôi.
Bên trong không có động tĩnh gì.
“Này!” Niên Bách Tiêu lại lên tiếng.
Có thanh âm vọng ra ngoài. Qua cánh cửa nhà tắm, Niên Bách Tiêu nghe không rõ ràng lắm, nhưng nghe kỹ thì hình như tiếng của máy sấy tóc.
“Chị không sao chứ?” Việc đầu tiên mà cậu ta nghĩ tới chính là cô đang dùng máy sấy tóc sấy khô vết thương…
~Hết chương 379~
*Lảm nhảm: Từ giờ trở đi, tính cách của nam nữ chính, đặc biệt là nữ chính sẽ có sự thay đổi một chút. Đương nhiên rồi, một người làm mẹ, điều đầu tiên nghĩ tới sẽ không còn là bản thân mình nữa