Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 8382 : Ngon nhất là ăn sủi cảo
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
Đưa một thai phụ tới bệnh viện kiểm tra không còn gì nữa, chắc chắn là một cuộc chiến bảo vệ.
Tố Diệp trở thành người nhàn nhã, chỉ có Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu là bận rộn. Nhất là Niên Bách Ngạn. Anh hoàn toàn phát huy tinh thần làm triệt để, sợ Niên Bách Tiêu hỏi sai lại làm lỡ dở chuyện gì, hầu hết mọi việc anh đều đích thân thực hiện.
Bận rộn cả một buổi chiều, những thứ cần kiểm tra đã kiểm tra hết, không để sót bất kỳ thứ gì.
Cuối cùng điều khiến Niên Bách Ngạn cười không khép miệng lại được chính là câu nói của bác sỹ: Chúc mừng anh! Anh được làm bố rồi, thai nhi đang phát triển rất bình thương trong tử cung.
Trở về tứ hợp viện, Niên Bách Ngạn dặn dò người giúp việc thay đổi chế độ dinh dưỡng hằng ngày, thiên về các thói quen ăn uống dành cho phụ nữ có thai, rồi anh đưa hết mấy chiếc hộp xách vào nhà lúc về cho cô ấy. Lúc này Tố Diệp mới biết thì ra đó đều là đồ bổ anh mua ở ngoài về.
Anh làm cô dở khóc dở cười. Bắc Kinh rộng lớn thế này có gì mà không mua được chứ?
Cô giúp việc sau khi biết Tố Diệp có thai thì vui mừng lắm, còn vỗ ngực bảo đảm với Niên Bách Ngạn rằng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cả hai mẹ con, bảo Niên Bách Ngạn cứ hết sức yên tâm, rồi lại nói trước đây mình đã chăm sóc mấy bà bầu rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại Niên Bách Ngạn vẫn cảm thấy không yên tâm. Dẫu sao thì cả căn nhà lớn thế này, một mình cô giúp việc cũng không thể xoay xở hết được. Buổi tối anh còn gọi điện nhờ bạn tìm giúp ba vú nuôi chuyên nghiệp tới tứ hợp viện đặc biệt chăm sóc cho Tố Diệp.
Hành động này quả thực đã làm Tố Diệp giật mình, cô cảm thấy Niên Bách Ngạn có phần hơi quá rồi.
Lúc ăn cơm tối, Niên Bách Ngạn trao cho cô giúp việc quyền quản lý gia đình, ba vú nuôi sau này tới nhà đều sẽ do cô ấy quản lý, cân đối công việc cũng như quan hệ phối hợp giữa ba người. Cô giúp việc gật đầu lia lịa.
Từ lúc Niên Bách Ngạn về nhà tới bây giờ, Tố Diệp mới hoàn toàn hiểu được người phụ nữ một khi mang thai sẽ có một cuộc sống sung sướng như bà hoàng. Bát của cô được chất thành một ngọn núi nhỏ, đều là Niên Bách Ngạn gắp cho cô. Cô chỉ cần động đũa, một giây sau đó đĩa thức ăn đó sẽ được Niên Bách Ngạn bê tới trước mặt cô.
“Em có đặc biệt muốn ăn gì không? Để ngày mai bảo cô giúp việc làm cho em.” Niên Bách Ngạn lại gặp một miếng tôm, đặt vào bát cô, nhẹ nhàng hỏi.
Tố Diệp suy nghĩ, mãi một lúc sau vẫn chẳng nghĩ ra mình đặc biệt thích ăn món gì.
Màn hình tivi trên tường trong phòng ăn đang được bật, cứ tùy hứng, chẳng cần biết là kênh nào, dù sao thì cũng chỉ là thêm một thứ âm thanh. Niên Bách Tiêu vẫn cắm cúi ăn cơm, chốc chốc lại ngước lên nhìn một chút. Cậu cũng biết lúc này mình chẳng chen vào được câu nào.
Trong tivi đang chiếu một chuyên mục ẩm thực, cả hương vị và màu sắc đều đầy đủ.
Niên Bách Tiêu nghe và xem. Khi người dẫn chương trình lần lượt đọc tên các món ăn ngon, cậu cũng lẩm bẩm trong miệng. Niên Bách Ngạn nhìn cậu ta mà chẳng biết cậu ta bị làm sao.
Tố Diệp thấy vậy cười thầm, khẽ chạm vào người Niên Bách Ngạn: “Em trai anh bây giờ đang trong giai đoạn điên cuồng học tiếng Trung, đừng làm phiền nó!”
Lúc này Niên Bách Ngạn mới nhớ ra một chi tiết. Thằng nhóc Niên Bách Tiêu này khi đối diện với Tố Diệp thì luôn nói tiếng Hán, chỉ duy có lúc nói chuyện với anh thì vẫn dùng tiếng Anh. Trong lòng anh bất giác cảm thán Tố Diệp đúng là có sức thuyết phục trước mặt nó.
Trên màn hình xuất hiện một đĩa sủi cảo, hình như là đang đánh giá mùi vị sủi cảo ở những nơi khác nhau.
Niên Bách Tiêu dừng đũa, nhìn lên đĩa sủi cảo trên màn hình nói một câu: “Ngon nhất là ăn sủi cảo, sướng nhất là “chơi” chị dâu!”
*Theo sử sách Trung Quốc ghi chép lại, hồng quân Tô Liên khi ở Đông Bắc có hai việc họ cảm thấy hứng thú nhất đó là ăn sủi cảo, và cưỡng bức các cô gái Đông Bắc. Sau này người dân hiện đại dùng chữ “tẩu tử” để chỉ chị dâu, và câu nói này trở thành một câu châm biếm những người có ý với vợ của anh em mình, hoặc để chòng ghẹo phụ nữ.
Cậu ta vừa dứt lời, Tố Diệp chết sững.
Nét mặt Niên Bách Ngạn cũng đột ngột thay đổi. Ánh mắt vốn đang ôn hòa lập tức trở nên nghiêm nghị. Anh đập đôi đũa xuống bàn cái “bộp”, nhíu mày quát: “Em nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào!”
Niên Bách Tiêu đang xem tivi giật nảy mình, quay lại mới phát hiện Niên Bách Ngạn đang nổi giận với mình. Cậu ta chẳng hiểu chuyện gì, nét mặt vô tội: “Em nói gì rồi sao?”
Niên Bách Ngạn dường như không buồn ngủ chút nào. Cả ngày nay anh đang chìm trong hạnh phúc và sung sướng. Anh cầm lấy ảnh siêu âm, nhìn mãi rồi cười: “Đẹp thật!” Nói rồi anh đoạt lấy quả quýt trong tay cô. Sau khi phát hiện nó còn lạnh, anh giơ một tay ra làm nó ấm lên mới đút cho cô từng múi một.
Tố Diệp kinh ngạc khi thấy anh mỉm cười, tò mò nhìn vào ảnh: “Sao anh nhìn ra nó đẹp chứ?”
“Em nhìn những đường nét này, không đẹp sao?” Tố Diệp giơ tay vuốt nhẹ lên chiếc bóng trên bức ảnh, khẽ nói.
Tố Diệp ngó mãi, chớp chớp mắt: “Có nhìn ra được đâu!”
“Ngốc quá không dạy được!” Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt bất lực, rồi gõ nhẹ lên đầu cô.
Cô ngẩng đầu lên: “Trên mạng nói không được gõ vào đầu phụ nữ có thai đâu, nếu không đứa bé sẽ bị ngốc đấy!”
Niên Bách Ngạn ngẩn ra: “Thật à?”
“Thật mà!” Tố Diệp gật đầu.
Niên Bách Ngạn lập tức xin lỗi, ôm lấy đầu cô, hôn bù. Động tác ấy làm Tố Diệp cười ha ha, chỉ vào anh: “Bị em lừa rồi! Người ta bảo phụ nữ mang thai là ngốc đi ba năm, em thấy đàn ông các anh cũng thế!”
Niên Bách Ngạn bị nhiễm cả tâm trạng vui vẻ của cô. Môi anh cong lên: “Đúng rồi! Giờ em chỉ trêu chọc khả năng nhẫn nại của anh nữa thôi!”
“Anh đáng ghét!” Cô giơ tay định đánh anh.
Anh vội giữ chặt cổ tay cô, dỗ dành: “Đừng làm con bị thương!”
Tố Diệp nghe xong trừng mắt lên: “Em nói không lại anh còn không được đánh anh sao?”
Niên Bách Ngạn lập tức đầu hàng: “Được, được, được! Thế này đi, anh nằm yên, em cứ đánh thoải mái là được chứ gì?”
“Thế còn nghe được!” Tố Diệp như một chú chó pug, chỉ thiếu nước nằm trong lòng anh, ngoáy đuôi tít mù. Cô dính sát vào người anh nói: “Em không nỡ đánh anh đâu!”
Tâm tình của Niên Bách Ngạn rất tốt, cùng vào hùa đùa giỡn: “Câu này làm anh cảm động rơi nước mắt đấy!”
“Vì em thông minh lắm.” Tố Diệp nhìn anh cười hì hì: “Đánh anh tàn phế rồi, ai nuôi em với con? Anh là trụ cột gia đình, là chỗ dựa của hai mẹ con em, trước mắt giai đoạn này chọc vào ai cũng không thể chọc vào anh được!”
Con người mà biết nói mấy lời ngọt ngào rất có ích. Ít nhất là đối với những người như Niên Bách Ngạn. Mấy từ “trụ cột gia đình” càng khiến cho Niên Bách Ngạn cảm thấy trong cuộc đời mình đã có thêm một “gánh nặng” ngọt ngào, để anh cảm thấy tương lai thật tươi sáng.
Anh tươi cười, hôn lên cái miệng nhỏ của cô, say mê lẩm bẩm: “Đời này anh chết trong tay em rồi!”
Tố Diệp cũng không tỏ ra yếu thế, chủ động hôn anh.
Trong lòng cô cảm thán, những tháng ngày có Niên Bách Ngạn bên cạnh, thật tuyệt…
~Hết chương 382~
*Lảm nhảm: Hix, chương này giải thích nhiều từ ngữ tiếng Trung sẽ hơi khó hiểu, mọi người cố đọc nhé