Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 8387 : Chúc các con sinh nhật vui vẻ

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Bi kịch vẫn luôn là một vòng tuần hoàn ác tính vô cùng vô tận. Khi bạn dính phải nó, vô hình trung nó đã trở thành thứ luôn luẩn quẩn quanh bạn, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng bóp chết bạn, để cùng chôn cất với các oan hồn khác. Từ đó, trong cuộc đời bạn sẽ xuất hiện những thứ mà bạn không thể chịu nổi, đó gọi là “sống không bằng chết”.



Bi kịch của Tố Diệp chưa bao giờ có hồi kết, từ khi cô chào đời cho tới khi mẹ cô lìa đời, rồi tới giờ phút này. Cô những tưởng chỉ cần ngồi dưới ánh mặt trời là có thể xua tan mây mù, mà không hề biết rằng, thì ra mây mù chưa từng được xua tan. Nó chỉ ẩn nấp và tụ tập lại tại một góc mà cô không nhìn thấy, để tới cuối cùng điên cuồng cắn trả lại cô.



Thế nên, khi cô như bị ma xui quỷ khiến đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Diệp Hạc Phong thoi thóp hơi tàn nằm trên giường bệnh, cái dự cảm đáng sợ mà quen thuộc bao năm nay bị cô vùi chôn nơi đáy lòng cuối cùng cũng phá vỡ vỏ, chui ra ngoài.



Đó là cảm giác hoảng sợ không thể kìm nén.



Bất chấp tất cả để len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể cô.



Nguyễn Tuyết Mạn cùng cả đám người đều vây bọc xung quanh. Diệp Uyên là con trưởng, ngồi ở đầu giường, nắm chặt tay Diệp Hạc Phong. Diệp Ngọc khóc dữ nhất, trong miệng từ đầu tới cuối chỉ độc một câu: Bố, con xin lỗi!



Chỉ có mình Tố Diệp đứng bất động, đứng ở một chỗ cách phòng bệnh mấy bước chân, không lại gần, nhưng vừa đủ để nhìn thấy gương mặt trắng ngắt, không còn hột máu của Diệp Hạc Phong.



Cô cảm thấy máu huyết khắp người mình đều đang chảy ngược, tựa như từ từ bốc lên qua các lỗ chân lông. Cô chỉ còn biết bám chặt lấy Niên Bách Ngạn bên cạnh mình, đầu ngón tay lạnh ngắt siết lấy vạt áo anh.



Thanh âm của Diệp Hạc Phong rất nhỏ, gần như biến thành một người hoàn toàn khác với con người có chất giọng vang vọng thường ngày. Ông như một ngọn nến bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tắt, dù chỉ giơ tay lên cũng là một việc rất khó khăn.



Ông đã không còn là một người khai phá, gây dựng sự nghiệp, rắn rỏi ngồi trên vị trí chủ tịch của mình, mà đã hoàn toàn trở thành một ông già gần đất xa trời, một người sắp sửa tạm biệt thế gian tươi đẹp.



Ông dặn dò Diệp Uyên mấy câu, rồi lại đau lòng nhìn Diệp Ngọc. Cuối cùng, đôi mắt mơ hồ vẩn đục ấy dừng lại trên người Tố Diệp cách đó không xa.



Tố Diệp muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng đôi mắt lại không thể kiềm chế được mà ướt nhòe.



Vậy mà Diệp Hạc Phong nằm trên giường bệnh lại mỉm cười. Một nụ cười rất khó nhọc nhưng lại có cả chân thành, mừng rỡ và mãn nguyện.



Ông mấp máy môi, cố gắng lắm vẫn không thể phát ra thanh âm quá to. Ông đang gọi cô, thậm chí, dùng hết sức bình sinh để vẫy tay về phía cô.



Một nỗi bi thương quét qua trái tim Tố Diệp. Cả người cô đờ ra, bàn tay càng nắm chặt vạt áo Niên Bách Ngạn hơn nữa, từng khớp ngón tay cũng trắng bệch.



Niên Bách Ngạn vòng tay giữ lấy eo cô, thấp giọng nói: “Đi lên đi!”
Diệp Hạc Phong kéo tay cô, ngụ ý bảo cô lại gần chút nữa.



Tố Diệp kề sát tai bên môi Diệp Hạc Phong.



Bờ môi khô nẻ của ông mấp máy, dùng một thanh âm chỉ có hai người mới nghe được để nói mấy câu bên tai cô. Ánh mắt Tố Diệp chợt xao động.



Khi cô đứng thẳng lên, biểu cảm có đôi chút bàng hoàng.



“Hãy tha thứ cho bố…” Diệp Hạc Phong gượng cười.



Tố Diệp cắn môi, mùi máu lan ra khắp khoang miệng.



“Bao nhiêu năm nay, con vẫn không chịu gọi một tiếng “bố”…” Tay Diệp Hạc Phong hơi run rẩy, ánh mắt gần như là khẩn cầu: “Tiểu Diệp à…Bố muốn con gọi bố một tiếng.”



“Ông…” Tố Diệp lên tiếng, giọng khản đặc, nghẹn ngào, lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi… Tôi sẽ không tha thứ cho ông.” Vì nếu cô tha thứ, ông ấy sẽ yên lòng. Ông ấy mà yên lòng, có phải từ nay về sau sẽ vứt bỏ cô luôn không? Giống như mẹ cô vậy?



Diệp Hạc Phong há miệng, ánh mắt đau buồn.



Cả hơi thở của Tố Diệp cũng đang run lên. Một lúc lâu sau cô ngẩng đầu lên, đau khổ nhìn ông: “Bố… Trước khi con tha thứ cho bố, bố không được đi, con vẫn còn chưa tha thứ cho bố đâu!”



“Con gái ngốc!” Diệp Hạc Phong mỉm cười. Một giọt nước mắt lăn xuống, thấm lên gối. Ông mãn nguyện rồi, đồng thời cũng đau lòng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Cuối cùng bố cũng đợi được câu “bố” này của con. Con… giống hệt mẹ con, bướng…”



Nước mắt của Tố Diệp rơi tí tách.



“Xin lỗi con, Tiểu Diệp! Ngày hôm nay… mà lại bắt con nhìn thấy bố trong bộ dạng này.” Diệp Hạc Phong khẽ nói.



Cô nhìn ông qua đôi mắt mông lung.



Diệp Hạc Phong nhìn cô, sự cưng chiều trong đôi mắt càng đậm thêm: “Con à… Sinh nhật vui vẻ…”