Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 8392 : Hay cho câu chưa muộn
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Trong nhà vệ sinh, vòi nước rào rào chảy, nước bắn tung tóe khắp nơi, nhấn chìm tiếng nôn khan của Tố Diệp.
Nước chua sặc lên khí quản.
Đầu mũi Tố Diệp cũng chua xót theo. Chẳng mấy chốc, khóe mắt cô cay nồng, khó chịu chỉ muốn chết.
Cô đứng dậy, súc miệng, hớt nước lạnh lên rửa qua mặt.
Nhìn lại mình trong gương, từng giọt nước men theo gò má chảy xuống, tự cô cũng thấy mình gầy rộc đi, huống hồ đôi mắt sắc bén của mợ? Cô khẽ xoa tay lên bụng, toàn thân cảm thấy tê dại. Trong đầu cô là hình ảnh của Niên Bách Ngạn, nhưng một nỗi bi thương khổng lồ ập tới, trái tim vẫn không cảm thấy đau.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của Phương Tiếu Bình: “Tiểu Diệp?”
Một lúc lâu sau, Tố Diệp mới tắt vòi nước, lau khô mặt: “Con đây!”
Mở cửa ra, cô đối diện với ánh mắt quan tâm của Phương Tiếu Bình.
“Không sao ạ! Vừa nãy con ăn phải một quả hỏng, đắng chết đi được!” Tố Diệp cố gắng ép ra một nụ cười.
Lúc này Phương Tiếu Bình mới yên tâm gật đầu, rồi đưa di động cho cô: “Tìm con đấy! Đã gọi cho con mấy cuộc rồi, mãi mợ không thấy con ra nên mới nhận máy.”
“Cảm ơn mợ!” Tố Diệp nhận lấy di động.
Phương Tiếu Bình trở về phòng khách.
Lúc này Tố Diệp mới nhìn xuống điện thoại, là Niên Bách Ngạn.
Tim cô như bị phủ một lớp mây mù, cả ngón tay và lòng bàn tay đều nhói lên.
Cô áp điện thoại lên tai, khẽ “alô” một tiếng.
Giọng nói của người đàn ông ở đầu kia vẫn trầm thấp và dễ nghe như vậy: “Sao em lại tới chỗ mợ thế?”
Tố Diệp đóng cửa nhà vệ sinh lại, đứng nhìn mình trước gương. Đôi mắt cô trong gương không một chút cảm xúc, chỉ còn một màu đen u ám nặng nề như than.
“Em không thể tới nhà mợ sao?” Cô hỏi ngược lại.
Bên đó im lặng giây lát, có lẽ không ngờ cô lại nói vậy.
Nhưng, khi cô đi tới trước bức bình phong lan trắng, nỗi đau ấy lại ập xuống, che phủ đất trời.
Khẽ khàng ngồi lên thảm trải sàn, Tố Diệp giơ tay ra.
Từng ngón tay thon mảnh vươn qua lớp cách ngăn của nắng chiều, chạm lên cánh hoa lan trắng. Nhụy hoa sinh động như thật ấy như lay động trên tay cô. Mỗi đường nét sáng bóng được mặt trời phản chiếu thành bao sắc màu rực rỡ. Cả tay cô cũng trở nên nhạt nhòa, mơ hồ.
Dần dần cô di chuyển ánh mắt, dừng lại trên hàng chữ phía trên: Tương phùng chính ngộ tố cẩm niên hoa thời, vị vãn.
Nét đẹp của tiếng Trung Quốc có lẽ nằm ở đây. Chỉ mấy từ đơn ghép vào, lại trở thành một câu nói khiến người ta cảm động. Không cần đọc to, chỉ cần lặng lẽ ngắm nhìn cũng đã đủ thưởng thức được vẻ đẹp ấy.
Hay cho câu năm tháng bình yên, hay cho câu chưa muộn.
Niên Bách Ngạn! Anh luôn bày ra trăm phương ngàn kế, tính toán từng ly từng tý, chuyện gì đối với anh mà nói mới được coi là muộn đây?
Bi thương làm ướt nhòe đôi mắt.
Nhưng cô cũng chỉ biết tự cười mình…
Khi Diệp Lan trở về nhà họ Diệp, đúng lúc Nguyễn Tuyết Cầm và Nguyễn Tuyết Mạn đang cãi cọ. Lắng tai nghe một lúc cô biết mới, đại khái là vì ngôi nhà này. Vì trong di chúc, Diệp Hạc Phong đã nêu rõ chủ nhân về sau của nó, thế sau khi đưa tang Diệp Hạc Phong, bọn họ cũng định sẽ chuyển ra ngoài.
Đương nhiên cũng có người đã dọn đi trước.
Ví dụ như Diệp Uyên, hay Diệp Ngọc.
Diệp Lan biết Diệp Uyên có nhà riêng của mình, nhưng còn Diệp Ngọc cụ thể đã dọn tới đâu thì cô không rõ.
Nguyễn Tuyết Mạn sống chết không chịu chuyển đi. Tuy rằng đơn ly hôn đã có hiệu lực, nhưng bà ta vẫn gào khóc ầm ĩ, còn dọa chết, liều lĩnh bám chặt lấy ngôi nhà này. Còn Nguyễn Tuyết Cầm cũng chỉ muốn bà ta nhìn rõ tình thế hiện giờ, vốn dĩ có lòng tốt nhắc nhở, ai ngờ động chạm tới điểm nhạy cảm của Nguyễn Tuyết Mạn, cứ thế hai người to tiếng với nhau.
Diệp Lan đau đầu. Cô nhân lúc Nguyễn Tuyết Mạn tức giận bỏ lên gác, vội vàng đi tới an ủi mẹ mình, rồi hỏi dò khi nào thì dọn nhà.
Nguyễn Tuyết Cầm là một người phụ nữ rất biết cách khống chế cảm xúc của mình. Bà ta nén giận rồi nói: “Ý của bố con là đợi thêm một chút nữa, muốn xem Tố Diệp nghĩ thế nào. Nếu con bé cũng không muốn lấy căn nhà này, thì chúng ta có thể mua lại nó, đỡ phải chuyển qua chuyển lại phiền phức.”
Diệp Lan nghe xong, cũng hiểu ra, gật đầu. Cô suy nghĩ rồi nói: “Mẹ! Giờ đám phóng viên đang bám chặt lấy người nhà của chúng ta như một lũ điên. Con muốn… đi ra ngoài giải tỏa tâm trạng, nhân tiện tránh mặt bọn họ.”
“Giờ này mà con vẫn còn tâm trạng đi chơi à? Kể cả có ra ngoài, cũng phải đợi tới ngày mai đưa tang bác cả con xong đã.”