Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 8402 : Phải đau mới biết nhớ những gì đã mất
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Siêu độ là mang theo
một tấm lòng chân thành và một sự áy náy. Vì trong quá trình này, cô
không chỉ đơn thuần cầu siêu cho bố mẹ mình, mà còn cho đứa con đã định
trước không có duyên gặp mặt mình.
Các nhà sư trang nghiêm và
thành kính, nhắm mắt chắp tay niệm tràng hạt, tiếng kinh Phật vọng lại
nhiều lần trên đại điện. Cảnh này hoành tráng biết bao.
Tố Diệp cũng dập đầu hết lần này tới lần khác, cho bố mẹ, cho con.
Trên dòng nước Tây Hồ, ánh hoàng hôn ngập trời.
Rời khỏi vùng thắng cảnh Long Tỉnh, sắc trời đã đỏ rực một màu. Cuối cùng,
sau khi hợp táng cho bố mẹ xong, cô cũng không còn tâm tư nào dạo cảnh
Tây Hồ nữa, còn cả tháp Lôi Phong xa xa kia sau này được xây dựng. Nghĩ
bụng nếu như lại gần, khi màu ráng chiều giao hòa cùng màu vàng rực rỡ
sẽ đẹp biết bao.
Chỉ tiếc là, Tố Diệp đã mất đi tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp.
Bệnh viện Emma.
Trên đường bắt xe đi tới bệnh viện này, cả người cô cứ run lên. Có lẽ tại
thời tiết quá lạnh. Giống hệt như cơn mưa rào ngày trước kéo dài từ Nam
Phi sang tận Hồng Kông. Giờ đây, mùa đông của Bắc Kinh cũng đã lan tới
Hàng Châu. Gió thổi vào tận tim cô, túm chặt lấy nó khiến cô đau đớn.
Đây là một bệnh viện do một người bạn cũ giới thiệu. Hôm nay người hẹn gặp
cũng là vị bác sỹ từng đỡ đẻ cho bạn cô. Khi cô vội tới bệnh viện, thời
gian vừa kịp. Đương nhiên, người bạn cũng đã tò mò hỏi tình hình của cô, cô chỉ nói qua loa mấy câu, rằng nhân tiện đi kiểm tra sức khỏe.
Trưởng khoa là một chuyên gia phụ khoa tới từ Mỹ, đoán chừng đã hơn năm mươi
tuổi, có mái tóc vàng và đôi mắt xanh rất tiêu chuẩn. Khi chị ấy cười
cũng rất rạng rỡ, từ làn da rám nắng có thể nhận ra chị ấy thường xuyên
rèn luyện và thích tắm nắng bên bãi biển.
Tốc độ nói của chị ấy cũng rất nhanh, tính cách lạc quan, cởi mở.
Thế nên câu đầu tiên khi gặp Tố Diệp chị ấy đã nói: Tại sao lại lựa chọn như vậy? Cô Diệp! Cô nên suy nghĩ thật cẩn thận.
“Tôi họ Tố!” Cô nhấn mạnh.
Đây cũng là chuyện như cơm bữa. Khi còn ở nước ngoài, cô thường xuyên bị người ta gọi là cô Diệp.
Vị bác sỹ nghe xong nét mặt có phần ngượng ngập, vội vàng xin lỗi.
“Tôi chọn uống thuốc.” Tố Diệp không có tâm trạng phổ cập cho chị ấy kiến
thức về thứ tự trong tên của người Trung Quốc. Cô chỉ hờ hững nói một
ánh sáng của nó, mà còn từ bản thân nhiệt độ của mặt trăng.
Cả
người Tố Diệp như một con vật nhỏ không còn hơi ấm, nằm bất động nhìn
lên trần nhà, đếm đi đếm lại số bóng đèn trên đó. Cô mặc quần áo bệnh
viện, gương mặt nhợt nhạt như vừa được thần Chết thả ra, không còn một
giọt máu nào.
Bờ môi vốn luôn phớt hồng giờ cũng khô cong, không màu.
Chỉ còn đôi mắt to của cô, chốc chốc lại chớp chớp để chứng minh cô vẫn còn sống.
Trong lòng bàn tay cô nắm chặt một con ngựa gỗ màu đỏ tươi. Trên lưng ngựa
vẫn còn bộ bờm y như thật, mềm mại chọc vào lòng bàn tay, như đang vỗ về linh hồn cô.
Ngoài con ngựa gỗ ra, trong túi xách của cô còn một chiếc chìa khóa và một cuốn nhật ký.
Chiếc chìa khóa đó là công cụ để cô biết được những tâm tư của Diệp Hạc
Phong. Cô phải cảm ơn Diệp Uyên đã đưa cô chiếc chìa khóa ấy.
Sau khi tất cả mọi người đã rời khỏi nhà họ Diệp, một mình đi vào phòng sách của Diệp Hạc Phong.
Tìm được chiếc tủ thuộc về chiếc chìa khóa rồi nhẹ nhàng mở ra.
Khoảnh khắc mở nó ra, Tố Diệp đã sững người.
Mỗi một ngăn trong tủ đều xếp đầy những con ngựa gỗ, ngay ngắn, thẳng hàng, phải tới ba mươi con. Con nào cũng rất sống động, mỗi con lại mang một
hình dáng khác nhau, hoặc là màu sắc, hoặc là biểu cảm.
Lúc đó Tố Diệp đã đứng ngẩn người rất lâu, sau đó từ từ giơ tay lấy một con ngựa ra. Một con ngựa màu đỏ.
Trùng khít với con ngựa trong ký ức của cô.
Giây phút cầm nó trong lòng bàn tay, cô bắt đầu ngờ vực liệu nó có phải con ngựa hồi nhỏ cô rất thích không.
Và cô còn nhìn thấy một cuốn nhật ký.
Mở ra, thì đó là nét bút của Diệp Hạc Phong.
Ở trang đầu tiên trong nhật ký ông viết: Tiểu Diệp! Con gái mà bố yêu
thương nhất. Mong là con sẽ thích những món quà sinh nhật bố đã dày công chuẩn bị, nhưng chưa bao giờ có dũng khí tặng chúng cho con.
Tố Diệp từ từ lật ra, cả người cô như bị sét đánh.
Lúc đó cô mới biết, những con ngựa gỗ này là quà sinh nhật mỗi năm Diệp Hạc Phong đều tự tay làm cho cô. Chỉ có duy nhất một con ngựa cô đang cầm
trong tay là được mua lại với giá rất cao từ người hàng xóm năm đó nói
thế nào cũng không chịu bán…