Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 9407 : Ngay từ đầu đã là một kế hoạch

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Kỷ Đông Nham tạm thời

rời đi khiến bầu không khí chiến tranh căng thẳng trong phòng giảm bớt

đi phần nào, nhưng lại gia tăng một cảm giác lạnh lẽo. Cô biết, sự giá

lạnh ấy tỏa ra từ người Niên Bách Ngạn. Anh vừa tiếp cận là gần như có

thể đóng băng cô.



Căn phòng tĩnh lặng hoàn toàn, nhưng lại khiến người ta vô cùng bất an.



Tố Diệp không ngước mắt lên, lạnh nhạt nói một câu: “Niên Bách Ngạn! Anh

hận tôi, tôi biết rất rõ, dù sao thì tôi cũng đã giết chết con của anh.”



Mỗi người đều có lòng kiêu hãnh và tự trọng cần bảo vệ. Cả Niên Bách Ngạn

hay cô cũng vậy. Có một số người thích đem tất cả mọi chuyện ra kể cho

người khác, chỉ cần bộc bạch hết là mọi chuyện sẽ êm xuôi, giải hết được tất cả các vấn đề. Thực tế, đó là điển hình của loại người chưa từng

phải chịu thiệt thòi, nên mới ích kỷ mang mọi cảm xúc của mình đổ lên

đầu người khác. Trên đời này không có ai có nghĩa vụ làm thùng rác cho

bạn. Con người càng lớn càng trưởng thành, những chuyện phải suy nghĩ

mỗi ngày một nhiều hơn, những lời dám nói thẳng khỏi miệng cũng sẽ dần

dần ít đi. Nhưng ngược lại có những người thích giấu mọi chuyện trong

lòng. Họ chưa bao giờ có những cuốn nhật ký viết lại tâm sự của mình, vì họ tin tưởng rằng, dù cuốn nhật ký đó có khóa chặt cũng không thể đảm

bảo giữ kín mọi bí mật. Chỉ có bản thân mình mới là người biết giữ bí

mật trung thành nhất.



Tố Diệp chẳng có bí mật gì, có những lời nên nói, có những lời không nên nói cô biết rất rõ.



Khi có mục đích, có ước mơ, khi tương lai vẫn còn là bình minh, cô sẽ nghĩ

mọi cách giải quyết khó khăn. Nhưng nếu phía trước chỉ còn lại những

hoang tàn đổ nát, sau khi phải chịu đựng hết lần ly biệt này tới lần ly

biệt khác, cô còn khả năng tiếp tục kỳ vọng không?



Cho dù cô là

một bác sỹ tâm lý, cô cũng không có năng lực quá lớn để chịu đựng cánh

cửa mà ông Trời đã đóng sập lại trước mặt mình.



Cô cảm thấy mình

như một con Kỳ Dư, loài động vật quái lạ sống trên núi Dực Vọng trong

Sơn Hải Kinh, có ba cái đầu, sáu cái đuôi, ngày nào cũng cười vui vẻ.

Tuy nó là một loài vật quái lạ, nhưng nó không có bản lĩnh của một con

quái thú. Có rất nhiều người thèm khát thịt của nó, vì thịt của Kỳ Dư có thể ăn được, ăn vào sẽ không còn gặp ác mộng, thậm chí sẽ không còn

trầm cảm nữa.



Cô chính là con Kỳ Dư đó.
chia tay với anh, mục đích là khiến anh không nỡ rời xa tôi, phải quay

lại tìm tôi. Nhưng sau đó, anh lại thật sự buông tay. Khoảng thời gian

đó tôi bắt đầu điều chỉnh mọi kế hoạch của mình, bắt đầu từ trấn Thiên

Đăng.”



Niên Bách Ngạn bất ngờ nắm chặt tay lại.



Cô nhận

thấy những lớp vảy trên bàn tay anh đã nứt ra, lại có máu trào ra ngoài. Vết máu ấy giống như của Lâm Yêu Yêu khi trước, cũng giống như của con

cô hai ngày trước, làm đau nhức đôi mắt cô, khoét rỗng trái tim cô.



“Cuộc gặp lại ở trấn Thiên Đăng là tôi cố ý sắp xếp ra.” Tố Diệp nhẹ nhàng

lên tiếng, nói tiếp: “Kế hoạch báo thù nhà họ Diệp của tôi còn chưa hoàn thành, thế nên không thể dễ dàng vứt bỏ quân cờ là anh được. Chính tôi

đã nghe ngóng được lịch trình của anh, nên mới cố ý tới trấn Thiên Đăng. Nếu không anh tưởng cuộc gặp mặt ở nhà hàng lần đó thật sự trùng hợp

đến vậy sao?”



“Việc cô cùng tôi đi Nam Phi?”



“Là giả! Vì

tôi cần phải có đủ thời gian khiến tình cảm giữa anh và tôi thêm khăng

khít. Cùng anh đi tới Nam Phi là cách tốt nhất, nơi đó sẽ không có ai

làm phiền.”



“Tất cả mọi việc sau khi trở về Bắc Kinh?”



“Là giả! Thứ tôi thật sự làm chính là dựa vào tình hình trước mắt để từng

bước thực hiện kế hoạch của mình. Thật ra ngay từ ban đầu, vai trò của

anh đã rất đơn giản. Tôi chỉ cần khiến anh yêu tôi, vậy thì tôi có thể

lợi dụng anh làm bất cứ việc gì. Tôi không có khả năng lớn đến vậy để

đánh đổ nhà họ Diệp. Nhưng anh thì có. Tôi chỉ cần mượn sức mạnh của anh để hoàn thành kế hoạch của mình. Sự thật chứng minh, anh đúng là có khả năng ấy.”



Niên Bách Ngạn nhìn cô không rời, đôi mắt đau đớn, bờ

môi lạnh như băng: “Tôi không hề hay biết thì ra cô còn có khả năng tiên đoán trước tương lai.”



“Không phải là tiên đoán trước tương lai, tôi chỉ thuận theo tình hình phát triển của sự việc để điều chỉnh kịp

thời những kế hoạch của mình mà thôi.”



“Một người mưu tính giỏi

như cô, sao giờ lại biết mệt?” Niên Bách Ngạn dằn mạnh từng chữ: “Cô đã

đi được tới ngày hôm nay rồi, vì cớ gì lại chấp nhận buông tay?”