Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 9415 : Người khách không biết thân thế trong giấc mơ
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Ý nghĩa của những tin đồn chính là, khi
con người đối mặt với những áp lực to lớn đến từ xã hội người ta có thể
thả lỏng bản thân, thêm lá thêm cành cho những giây phút nghỉ ngơi,
những thời gian rảnh rỗi. Tin đồn không những có giá trị xã hội mà còn
có tính tham khảo. Sự phát sinh của nó có thể được thêu dệt một cách ác ý và hư cấu một cách khoa trương. Tốc độ truyền đi của nó rất nhanh là vì nó chịu ảnh hưởng của tâm lý nhạt nhẽo và không sợ thiên hạ náo loạn
của đại bộ phận mọi người. Thế nên, tin đồn đến cũng nhanh mà đi cũng
nhanh. Và cũng vì thế, nó chỉ có thể làm thông tin chứ không thể trở
thành tin tức mang tính thời sự.
Giống như chuyện Diệp Ngọc là người đồng tính, chỉ có thể là một thông tin, một tin đồn. Chỉ vì cô ta mang thân
phận cô cả nhà họ Diệp, nên mới có thể khiến cho tin đồn ấy nóng hổi,
không có dấu hiệu hạ nhiệt. Dĩ nhiên, rồi cũng sẽ ngày tin đồn nguội đi, nhưng sự dày vò trong khoảng thời gian này và tất cả những ảnh hưởng
tiêu cực cũng khiến cho người trong cuộc sống một ngày mà tựa cả năm
trời.
Hay cũng như việc địa vị của Niên Bách Ngạn trong Tinh Thạch mỗi ngày một cao. Đây… chắc chắn là một tin tức thời sự.
Có nhà báo đã lập tức viết bài về việc
hội đồng quản trị tập đoàn Tinh Thạch một lần nữa phải đối mặt với biến
động, chỉ ra rằng, sau khi nguyên chủ tịch của Tinh Thạch, Diệp Hạc
Phong, qua đời đã có sự điều chỉnh cổ phần lần hai và trải qua cơ cấu
lại. Tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch Niên Bách Ngạn đã nắm giữ số cổ
phần ngang bằng với con trai trưởng của nhà họ Diệp, Diệp Uyên, cũng tức là chủ tịch hiện thời.
Có người bên ngoài suy đoán về ý nghĩa
của lần điều chỉnh cổ phiếu này, còn có người biết sự tình cuối cùng
cũng tiết lộ chuyện Tinh Thạch trước đây là cơ nghiệp của hai gia đình,
sau đó được hợp nhất và tổ chức lại. Niên Bách Ngạn đại diện cho dòng
máu của nhà họ Niên liệu có thể áp đảo được Diệp Thị trong quyền quyết
sách nội bộ hay không cũng trở thành đề tài nóng bỏng.
Tin tức này vừa được tung ra, ngay lập
tức đã nhấn chìm scandal đồng tính của Diệp Ngọc. Có những chuyện trong
mắt người ta chính là một cái hố, một cái hố không tài nào vượt qua nổi. Giống như Diệp Ngọc khi đối diện với chuyện của mình. Nhưng cũng có
những chuyện đối với một số người chẳng qua chỉ như giơ tay phủi bụi mà
thôi. Giống như việc Niên Bách Ngạn hứa với Diệp Ngọc sẽ giúp cô ta giải quyết chuyện tin đồn.
Thực tế là, chẳng cần Niên Bách Ngạn
nhúng tay vào, ngay từ giây phút Diệp Ngọc chuyển nhượng cổ phần, thì
cũng có nghĩa tin đồn đó đã chấm dứt. Đối với Niên Bách Ngạn mà nói, đây là một thành công tự nhiên.
Dư luận như dòng nước lũ. So với việc bao vây ngăn chặn, chi bằng hãy dẫn dắt.
Từ cổ chí kim, đây là một đạo lý giản
đơn đã được lưu lại từ thời vua Vũ trị thủy*, chỉ có điều người hiện đại đã biến mọi chuyện trở nên phức tạp.
*Hạ Vũ (2205 TCN – 2198 TCN hoặc 2200
TCN – 2100 TCN) là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc cổ đại nổi tiếng
“Em nằm mơ thấy mình trở nên cực kỳ xinh đẹp, còn có rất nhiều người theo đuổi em.”
Anh nghe xong bèn giơ tay lên véo má cô: “Thực tế là chỉ có mình anh cam tâm tình nguyện vì đứa ngốc như em
thôi. Được rồi, đi đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm!”
“Tưởng Bân…” Tố Diệp khẽ gọi.
Người đàn ông đặt thức ăn lên mặt bàn rồi nhìn cô.
“Liệu anh có cảm thấy em rất tầm thường
không. Em chẳng xinh xắn, công việc cùng bình bình.” Tố Diệp nhích từng
bước tới trước mặt anh, do dự nói.
Tưởng Bân nhìn cô khó xử: “Lại suy nghĩ
lung tung rồi! Chúng ta sắp kết hôn rồi.” Anh giơ tay vỗ nhẹ đầu cô, dịu dàng nói: “Anh mãi mãi sẽ không chán em, tin anh!”
Trái tim bất an của Tố Diệp lúc đó mới
thấy an tâm. Cô chủ động ôm anh và nói: “Có trách thì trách giấc mơ của
em quá chân thực. Em nằm mơ lúc hai chúng ta leo núi, anh bị ngã xuống
vách núi rồi mất tích, bốn năm trời hoàn toàn không có tin tức gì của
anh, rất nhiều người đều nói anh chết rồi.”
“Đồ ngốc!” Tưởng Bân cười, buông cô ra
rồi hơi nâng mặt cô lên: “Chuyện này cũng tại anh. Nếu lần trước tới
Nepal leo núi anh kiểm tra kỹ dây an toàn một chút thì không sao rồi.
Lúc đó dây thừng quả thực có hơi lỏng, cũng may anh chỉ bị thương nhẹ.
Chắc chắn là em lo lắng quá, thế nên lo cả vào trong mơ nữa. Yên tâm đi! Chẳng phải anh đã hứa với em sẽ không leo núi nữa sao?”
Tố Diệp khẽ gật đầu, một lúc sau lại
nói: “Giấc mơ của con người thật là kỳ lạ, có lúc nó như thật vậy. Em
nằm mơ sau đó xảy ra rất nhiều chuyện. Tưởng Bân! Em còn mơ mình trở
thành một nhà phân tích tâm lý, chuyên môn nghiên cứu giấc mơ của người
khác chứ, anh nói có kỳ cục không? Có lẽ tại bình thường em hay thích
nằm mơ. Còn nữa, em mơ mình là con gái riêng của một gia đình quyền quý, rồi yêu một người đàn ông khác, người đó lại còn là anh rể của em nữa
chứ. Sau đó còn có cái gì mà kim cương, đá quý gì nữa, tóm lại là em nhớ không có rõ lắm. Sau đó em chia tay với anh ta, chia tay trong đau
khổ…”
Tưởng Bân ấn cô ngồi xuống ghế, sau đó ngồi xuống đối diện, xới cho cô một bát cơm, khẽ nói: “Người đó tên là Niên Bách Ngạn?”
“Làm sao anh biết?” Tố Diệp ngạc nhiên.
Sau khi tỉnh dậy cô quên rất nhiều chuyện trong mơ, nhưng riêng cái tên
“Niên Bách Ngạn” này thì nhớ rất kỹ, vì đó là một cái tên rất hay.
“Sáng nay lúc vào phòng em tưới hoa, anh nghe thấy em lẩm bẩm cái tên đó trong miệng.” Tưởng Bân khẽ lắc đầu, có phần oán trách: “Tiểu Diệp à! Em như vậy không ổn đâu. Anh mới là chồng chưa cưới của em. Em cứ nhắc tới tên của người đàn ông khác trước mặt
anh, anh sẽ ghen đấy. Huống hồ anh ta lại còn là một người đàn ông em
tưởng tượng ra trong mơ, anh đến một chỗ để trút giận cũng không có, chi bằng ngoài đời thực có một người như vậy thật thì anh có thể tới cảnh
cáo hắn ta đừng có bám riết lấy vợ chưa cưới của anh.”