Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 9418 : Người đàn ông trong gió tuyết

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Giờ đây cảnh vẫn vậy, người đã khác xưa, điều duy nhất không đổi là trái tim vẫn hồi hộp nơi lồng ngực.



Tố Diệp không biết mình đã ra khỏi phòng tâm lý của Đinh Tư Thừa bằng cách nào. Trong túi xách của cô vẫn còn

nguyên bản sao trị liệu mà Đinh Tư Thừa đưa. Cô cảm thấy trên thế gian

này đầy rẫy những chuyện thật thật giả giả thì cũng thôi đi, sao giờ đến cả ký ức của bản thân cũng có nhầm lẫn chứ?



Cứ như thế cô đi tới quảng trường Du Đường.



Khi gió lạnh tạt qua, cô rùng mình một cái, sau đó nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc từ từ dừng lại trước mặt mình.



Cửa xe được hạ xuống. Đó là gương mặt của Niên Bách Ngạn. Anh nhìn cô lạnh đạm và nói: “Lên xe đi!”



Làm thế nào mới có thể chứng minh bạn đã từng tồn tại trên cõi đời này?



Ký ức của bạn chính là một phương tiện

hữu hiệu nhất. Dù tốt dù xấu, dẫu vui hay buồn thì những trải nghiệm đó

cũng sẽ hóa thành hồi ức, từng chút từng chút lấp đầy quá khứ của bạn,

có như vậy cuộc đời của bạn mới càng phong phú, nhiều màu sắc. Ký ức

chính là một cuốn sổ hổ khẩu để chứng minh thân phận của bạn, mà nếu

không có nó bạn chắc chắn sẽ trở thành kẻ ở lậu.



Khi tiếp nhận các án, không ít khi Tố

Diệp phải tiếp xúc với những người như vậy. Trong số họ, có người suy

giảm trí nhớ, có người mất trí nhớ. Sự căng thẳng và bất an của họ cô

đều có thể nhận ra. Có lẽ trên đời này rất nhiều người chẳng quan tâm

tới ký ức của mình, nhưng những người làm nghề này như cô mới hiểu được

sự quý giá của ký ức.



Chỉ có điều bây giờ, Tố Diệp hoàn toàn không thể ngờ chính bản thân mình cũng có vấn đề.



Thời gian này, trên quảng trường Du

Đường không đông người. Đây vốn dĩ là một nơi có thể yên tĩnh dạo bộ.

Tiếc là Tố Diệp không có tâm trạng ấy. Bây giờ cô chỉ muốn lấy được chìa khóa từ tay Niên Bách Tiêu, lấy đồ đạc của mình về nhà Tố Khải, rồi ngủ một giấc thật say. Cô rất mệt, chưa bao giờ mệt đến vậy.



Nhưng cô không ngờ rằng, người lái xe tới đón cô lại là Niên Bách Ngạn!



Giọng nói của anh rất nhạt nhòa, như một lớp băng mỏng, thấm vào trái tim làm người ta rét mướt.



Tố Diệp đứng bên lề đường, nhìn chằm

chằm chiếc xe trước mặt mình với vẻ khó tin. Cả người cô đờ đẫn tại chỗ

như một khúc gỗ. Gió thổi ào ào, làm rối tung mái tóc cô. Khi hoa tuyết


“Vì thế… mang hết đồ của cô đi!” Niên Bách Ngạn lãnh đạm nói.



Đây cũng là suy nghĩ của Tố Diệp, nhưng…



“Đưa chìa khóa cho tôi đi. Thu dọn xong

tôi sẽ đưa lại cho em trai anh.” Cô không muốn ở chung một phòng với

anh, cứ kỳ lạ sao đó.



Niên Bách Ngạn thong thả thưởng thức

cafe, khóe môi hơi cong lên, như cười như không: “Cô cảm thấy tôi còn có thể tin tưởng cô sao?”



“Anh…” Tố Diệp nghe ra giọng nói sỉ nhục của anh, vô thức định bật lại. Anh đúng là vừa ăn cắp vừa la làng. Cô

cắn môi mới có thể ngăn lại nỗi kích động muốn chửi mắng anh, rồi nói

với vẻ không vui: “Đồ của anh tôi cũng sẽ không lấy cái nào!”



Niên Bách Ngạn hơi dựa người ra sau ghế, ánh mắt không rời cô nửa bước, đáp lại một câu đầy sâu sắc: “Chủ nhà

trông chừng khách dọn nhà, đây là cách tốt nhất để giảm thiểu tổn thất.”



Một tay Tố Diệp để dưới gầm bàn siết chặt lại. Nếu có thể, cô thật sự rất muốn nghĩa khí mà nói với anh rằng: Tôi không cần mấy thứ đó, anh thích xử lý thế nào thì xử lý.



Nhưng trong căn nhà đó có rất nhiều thứ

của cô. Có những món khó khăn lắm cô mới mang được từ nước ngoài về, vứt đi chẳng đi khác nào vứt toàn bộ gia sản của cô.



Đang còn do dự, cô đã nghe thấy Niên

Bách Ngạn bổ sung một câu: “Tôi có thời gian trong hôm nay thôi, hết là

coi như không còn cơ hội. Tố Diệp! Hôm nay mà cô không tới lấy đồ của

mình, ngày mai tôi sẽ vứt hết xuống dưới nhà!”



“Anh quá đáng rồi đấy!” Tố Diệp trừng mắt lườm anh.



Niên Bách Ngạn chưa giận, chỉ điềm nhiên nhìn cô. Một lúc sau anh khẽ nói: “Cô đã chia tay với tôi rồi, cô còn

sợ gì chứ? Tôi chẳng thể làm gì cô!”



Tố Diệp nghe anh nói vậy, trái tim bất

an mới dần dần bình tĩnh trở lại. Vì cô biết bất luận Niên Bách Ngạn là

người thế nào, một lời hứa của anh vẫn vô cùng đáng tin cậy.



Cô cầm chắc chiếc tách trong tay, nhìn anh nói: “Được!”